“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 580
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nhưng uống phí không có nghĩa là vô nghĩa.
Nhưng uống phí không có nghĩa là vô nghĩa.
<
Nếu dẫn binh lính rút lui, đồng nghĩa với việc nước Hoa mở ra cửa lớn, đến lúc đó, không chỉ có ngàn vạn dân chúng đứng trước nguy cơ sống chết, mà xung quanh tỉnh khác của nước Hoa, cũng sẽ rơi vào tay giặc.
Bây giờ việc anh ấy phải làm, cũng là để kéo dài thời gian, để Bình Thân Vương triệu tập binh lính cùng với cao thủ, đối phó với khí thế hung hăng của nước D!
Triệu Thiên Sách ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, tự lẩm bẩm: "Chỉ mong sao non sông đất nước mình, bình an vô sự!"
Thời gian tiếp theo đó, Triệu Thiên Sách sai người đi sơ tán người dân, rồi bày binh bố trận, nghênh đón trận huyết chiến sắp tới.
Cùng lúc đó.
Tuyến phòng ngự thứ hai và tuyến phòng ngự thứ ba đã trên đường tới.
Bốn, năm mươi vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đều bước tiến lên phía trước, khí thế hùng hổ, cuốn theo gió bụi bay đầy trời.
Trong đại quân có năm trăm người mặc áo choàng màu đen, tản ra bốn phía.
Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Không chỉ có vậy.
Trong hàng ngũ này còn có đông đảo tông sư sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chỉ cao thủ tông sư thôi cũng đã khoảng hai ngàn người!
Lúc này.
Ở ngay vị trí chính giữa của đại quân đang hành quân có một chiếc xe vô cùng oai phong do mười tên tướng sĩ khiêng lên.
Trong cỗ xe, một lão già tóc hoa râm ngồi xếp bằng, hai mắt hơi nhắm lại, lộ ra vẻ già nua.
Soạt!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lão già đó vừa mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia quang mang, dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, làm cho người ta cảm thấy run sợ.
Ông ta chính là Đoạn Mộc Lưu, cao thủ chí cường của nước D, là thần thoại của nước D, bằng tuổi với Trương Trọng Ngu, là trùm của nước D hơn một trăm năm nay.
Địa vị của Đoạn Mộc Lưu ở nước D cũng giống với địa vị của Tô Vô Kỵ trong giới luyện võ một trăm năm trước, ngự trị trên tất cả mọi người, thực lực hùng mạnh đến mức không ai dám không nghe theo.
Về phần cảnh giới thật sự của ông ta thì không một ai biết.
Bởi vì, một trăm năm nay, Đoạn Mộc Lưu chưa bao giờ ra tay, ông ta vẫn luôn bế quan tu luyện.
Nhưng hơn một trăm năm trước, thì chỉ cần ông ta giơ tay một cái là đã có thể trấn áp được thiên tông đỉnh phong, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ, một trăm năm đã trôi qua, có nhiều người còn nghĩ Đoan Mộc Lưu đã chết rồi.
Nhưng mà, mấy ngày trước, đột nhiên ông ta lại xuất hiện, khiến cho trên dưới nước D vô cùng mừng rỡ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nhưng uống phí không có nghĩa là vô nghĩa.