Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…

Chương 571

Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 571“Anh Lục, chào anh”, điện thoại truyền ra giọng nói thanh thúy của Ngư Bạch.“Chào cô”.“Anh Lục, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không?”“Người đẹp mời ăn cơm thì đương nhiên là rảnh”, Lục Hi cười đáp.“Vậy thì tốt quá, bảy rưỡi tại nhà hàng Tô Tứ nhé?”, giọng nói của Ngư Bạch trở nên vui vẻ.“Được, tôi sẽ đến”, Lục Hi đáp.“Vâng, tôi sẽ chờ anh Lục”, Ngư Bạch nói.“Ừm, chúng ta đều là thanh niên, có cần xưng hô khách sáo vậy không?”, Lục Hi cảm thấy không quen với cách xưng hô của Ngư Bạch.Tiếp xúc với người trẻ thì nên thoải mái tinh thần, cứ xưng hô tôn kính này nọ quá là xa lạ.“Vậy tôi gọi anh là anh Lục Hi nhé?”, Ngư Bạch cười.“Không thành vấn đề, chốt vậy nhé”, Lục Hi nói xong thì cúp máy.Ngư Bạch mời anh ăn cơm là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Hi, cho nên cũng không từ chối. Nếu không cho cô ta cơ hội cảm ơn thì e là cô ta sẽ thấy không yên lòng.Nhìn đồng hồ đã gần đến bảy giờ, Lục Hi đi rửa mặt rồi xuống tầng.Tư Không Trích Tinh đã không còn ở đó nữa.Lục Hi lắc đầu, một mình đi ra ngoài, lái con xe cũ đến nhà hàng Tô Tứ.Vốn dĩ anh thấy Ngư Bạch nói là có hai người, nên định rủ cả Tư Không Trích Tinh đi cùng, thế nhưng không biết cái tên này đã chạy đi đâu, nên Lục Hi đành đi một mình.Chậm rãi lái xe vào nhà hàng Tô Tứ, thấy đồng hồ vừa vặn bảy giờ hai mươi phút, Lục Hi đỗ xe rồi gọi cho Ngư Bạch.Sau khi hỏi rõ số phòng thì Lục Hi lập tức đi qua.Lục Hi đi vào nhà hàng, được phục vụ dẫn vào phòng số 666.Phục vụ mở cửa phòng cho Lục Hi đi vào.

Chương 571

“Anh Lục, chào anh”, điện thoại truyền ra giọng nói thanh thúy của Ngư Bạch.

“Chào cô”.

“Anh Lục, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không?”

“Người đẹp mời ăn cơm thì đương nhiên là rảnh”, Lục Hi cười đáp.

“Vậy thì tốt quá, bảy rưỡi tại nhà hàng Tô Tứ nhé?”, giọng nói của Ngư Bạch trở nên vui vẻ.

“Được, tôi sẽ đến”, Lục Hi đáp.

“Vâng, tôi sẽ chờ anh Lục”, Ngư Bạch nói.

“Ừm, chúng ta đều là thanh niên, có cần xưng hô khách sáo vậy không?”, Lục Hi cảm thấy không quen với cách xưng hô của Ngư Bạch.

Tiếp xúc với người trẻ thì nên thoải mái tinh thần, cứ xưng hô tôn kính này nọ quá là xa lạ.

“Vậy tôi gọi anh là anh Lục Hi nhé?”, Ngư Bạch cười.

“Không thành vấn đề, chốt vậy nhé”, Lục Hi nói xong thì cúp máy.

Ngư Bạch mời anh ăn cơm là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Hi, cho nên cũng không từ chối. Nếu không cho cô ta cơ hội cảm ơn thì e là cô ta sẽ thấy không yên lòng.

Nhìn đồng hồ đã gần đến bảy giờ, Lục Hi đi rửa mặt rồi xuống tầng.

Tư Không Trích Tinh đã không còn ở đó nữa.

Lục Hi lắc đầu, một mình đi ra ngoài, lái con xe cũ đến nhà hàng Tô Tứ.

Vốn dĩ anh thấy Ngư Bạch nói là có hai người, nên định rủ cả Tư Không Trích Tinh đi cùng, thế nhưng không biết cái tên này đã chạy đi đâu, nên Lục Hi đành đi một mình.

Chậm rãi lái xe vào nhà hàng Tô Tứ, thấy đồng hồ vừa vặn bảy giờ hai mươi phút, Lục Hi đỗ xe rồi gọi cho Ngư Bạch.

Sau khi hỏi rõ số phòng thì Lục Hi lập tức đi qua.

Lục Hi đi vào nhà hàng, được phục vụ dẫn vào phòng số 666.

Phục vụ mở cửa phòng cho Lục Hi đi vào.

Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 571“Anh Lục, chào anh”, điện thoại truyền ra giọng nói thanh thúy của Ngư Bạch.“Chào cô”.“Anh Lục, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không?”“Người đẹp mời ăn cơm thì đương nhiên là rảnh”, Lục Hi cười đáp.“Vậy thì tốt quá, bảy rưỡi tại nhà hàng Tô Tứ nhé?”, giọng nói của Ngư Bạch trở nên vui vẻ.“Được, tôi sẽ đến”, Lục Hi đáp.“Vâng, tôi sẽ chờ anh Lục”, Ngư Bạch nói.“Ừm, chúng ta đều là thanh niên, có cần xưng hô khách sáo vậy không?”, Lục Hi cảm thấy không quen với cách xưng hô của Ngư Bạch.Tiếp xúc với người trẻ thì nên thoải mái tinh thần, cứ xưng hô tôn kính này nọ quá là xa lạ.“Vậy tôi gọi anh là anh Lục Hi nhé?”, Ngư Bạch cười.“Không thành vấn đề, chốt vậy nhé”, Lục Hi nói xong thì cúp máy.Ngư Bạch mời anh ăn cơm là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Hi, cho nên cũng không từ chối. Nếu không cho cô ta cơ hội cảm ơn thì e là cô ta sẽ thấy không yên lòng.Nhìn đồng hồ đã gần đến bảy giờ, Lục Hi đi rửa mặt rồi xuống tầng.Tư Không Trích Tinh đã không còn ở đó nữa.Lục Hi lắc đầu, một mình đi ra ngoài, lái con xe cũ đến nhà hàng Tô Tứ.Vốn dĩ anh thấy Ngư Bạch nói là có hai người, nên định rủ cả Tư Không Trích Tinh đi cùng, thế nhưng không biết cái tên này đã chạy đi đâu, nên Lục Hi đành đi một mình.Chậm rãi lái xe vào nhà hàng Tô Tứ, thấy đồng hồ vừa vặn bảy giờ hai mươi phút, Lục Hi đỗ xe rồi gọi cho Ngư Bạch.Sau khi hỏi rõ số phòng thì Lục Hi lập tức đi qua.Lục Hi đi vào nhà hàng, được phục vụ dẫn vào phòng số 666.Phục vụ mở cửa phòng cho Lục Hi đi vào.

Chương 571