“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 669

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ông ta có thể nhìn ra được, Vương Phú Quý ở trong lòng của cậu chủ vô cùng quan trọng.  Lần này xảy ra chuyện này, mặc dù không liên quan gì đến ông ta, nhưng ông ta bỏ lại Vương Phú Quý mà chạy trốn, thật sự cũng không vẻ vang gì.  Hứa Sơn Cư lo lắng cậu chủ sẽ ghi hận mình, cho nên bây giờ mới để Vương Phú Quý lên trên hết.  "Bây giờ tôi đang ở thành phố rồi, Bát Cảnh Sơn đúng không, ông trốn kỹ trước đi, chút nữa tôi sẽ tới ngay."  "Bây giờ đã qua mấy ngày rồi, nếu như bọn họ muốn giết Vương Phú Quý thì Vương Phú Quý có ngàn cái mạng cũng không đủ để giết nữa."  "Còn nếu như Vương Phú Quý còn sống thì chắc hẳn là còn chút thời gian, tôi đi qua xem vết thương của ông trước."  Tô Thương đè nén cơn phẫn nộ trong lòng lại, sau đó đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Hứa Sơn Cư, lần này ông tới thành phố, không phải có mang theo một cái lệnh bài của điện chủ sao."  "Tại sao lúc ông bị đuổi đánh, không đến tổng bộ của Dược Vương Điện để cầu cứu chứ?"  Tô Thương nghi hoặc nói: "Dựa vào sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, nếu như ông đưa ra lệnh bài của điện chủ thì hai tên thiên tông hậu kỳ kia của nhà họ Trương chắc chắn sẽ không dám ra tay với ông rồi."  "Cậu chủ."  Hứa Sơn Cư nghe vậy liền cười khổ nói: "Lúc hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương mới xuất hiện, thuộc hạ đã lấy ra lệnh bài của điện chủ, nhưng bọn họ căn bản không thèm đếm xỉa gì đến lệnh bài điện chủ đó."  "Sau đó thuộc hạ bị hai tên đó đuổi giết, cũng có chạy đến Dược Vương Điện."  Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Nhưng, trưởng lão của Dược Vương Điện cùng với phó điện chủ Trương Khổ Mộc, còn đang ở sơn trang Y Vân, còn mấy tên cao thủ thiên tông ở lại Dược Vương Điện hoàn toàn không thừa nhận lệnh bài điện chủ này."  "Hơn nữa, cái lão già kia còn luôn miệng nói lệnh bài trong tay tôi là đồ giả, thuộc hạ còn chưa có cơ hội để giải thích thì đã bị đuổi đánh đến nơi rồi."  Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Sau đó, hai tên cao thủ thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương đã đuổi đến nơi, nên thuộc hạ chỉ đành tiếp tục chạy trốn."  "Hử?"  "Không thừa nhận lệnh bài điện chủ sao?"  Tô Thương khẽ nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ bên trong, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà nói: "Ở Bát Cảnh Sơn đợi tôi, trong vòng mười phút, tôi sẽ đến nơi."  Nói xong.  Tô Thương liền cất điện thoại đi, mặt trầm như nước, sát ý trong mắt ngày càng lộ rõ.  "Nhà họ Trương ở thành phố!"  "Ha ha!"  Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Dám ra tay với anh em tốt của tôi, được đó!"  "Quá hung ác rồi, mình không nhịn được nữa mà!"  Tô Tinh Hà ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm lại, nói: "Cha, đi, con với cha đi đến nhà họ Trương báo thù, đoàn kết một lòng, tuân thủ quân lệnh."

Ông ta có thể nhìn ra được, Vương Phú Quý ở trong lòng của cậu chủ vô cùng quan trọng.  

Lần này xảy ra chuyện này, mặc dù không liên quan gì đến ông ta, nhưng ông ta bỏ lại Vương Phú Quý mà chạy trốn, thật sự cũng không vẻ vang gì.  

Hứa Sơn Cư lo lắng cậu chủ sẽ ghi hận mình, cho nên bây giờ mới để Vương Phú Quý lên trên hết.  

"Bây giờ tôi đang ở thành phố rồi, Bát Cảnh Sơn đúng không, ông trốn kỹ trước đi, chút nữa tôi sẽ tới ngay."  

"Bây giờ đã qua mấy ngày rồi, nếu như bọn họ muốn giết Vương Phú Quý thì Vương Phú Quý có ngàn cái mạng cũng không đủ để giết nữa."  

"Còn nếu như Vương Phú Quý còn sống thì chắc hẳn là còn chút thời gian, tôi đi qua xem vết thương của ông trước."  

Tô Thương đè nén cơn phẫn nộ trong lòng lại, sau đó đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Hứa Sơn Cư, lần này ông tới thành phố, không phải có mang theo một cái lệnh bài của điện chủ sao."  

"Tại sao lúc ông bị đuổi đánh, không đến tổng bộ của Dược Vương Điện để cầu cứu chứ?"  

Tô Thương nghi hoặc nói: "Dựa vào sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, nếu như ông đưa ra lệnh bài của điện chủ thì hai tên thiên tông hậu kỳ kia của nhà họ Trương chắc chắn sẽ không dám ra tay với ông rồi."  

"Cậu chủ."  

Hứa Sơn Cư nghe vậy liền cười khổ nói: "Lúc hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương mới xuất hiện, thuộc hạ đã lấy ra lệnh bài của điện chủ, nhưng bọn họ căn bản không thèm đếm xỉa gì đến lệnh bài điện chủ đó."  

"Sau đó thuộc hạ bị hai tên đó đuổi giết, cũng có chạy đến Dược Vương Điện."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Nhưng, trưởng lão của Dược Vương Điện cùng với phó điện chủ Trương Khổ Mộc, còn đang ở sơn trang Y Vân, còn mấy tên cao thủ thiên tông ở lại Dược Vương Điện hoàn toàn không thừa nhận lệnh bài điện chủ này."  

"Hơn nữa, cái lão già kia còn luôn miệng nói lệnh bài trong tay tôi là đồ giả, thuộc hạ còn chưa có cơ hội để giải thích thì đã bị đuổi đánh đến nơi rồi."  

Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Sau đó, hai tên cao thủ thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương đã đuổi đến nơi, nên thuộc hạ chỉ đành tiếp tục chạy trốn."  

"Hử?"  

"Không thừa nhận lệnh bài điện chủ sao?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ bên trong, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà nói: "Ở Bát Cảnh Sơn đợi tôi, trong vòng mười phút, tôi sẽ đến nơi."  

Nói xong.  

Tô Thương liền cất điện thoại đi, mặt trầm như nước, sát ý trong mắt ngày càng lộ rõ.  

"Nhà họ Trương ở thành phố!"  

"Ha ha!"  

Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Dám ra tay với anh em tốt của tôi, được đó!"  

"Quá hung ác rồi, mình không nhịn được nữa mà!"  

Tô Tinh Hà ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm lại, nói: "Cha, đi, con với cha đi đến nhà họ Trương báo thù, đoàn kết một lòng, tuân thủ quân lệnh."

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ông ta có thể nhìn ra được, Vương Phú Quý ở trong lòng của cậu chủ vô cùng quan trọng.  Lần này xảy ra chuyện này, mặc dù không liên quan gì đến ông ta, nhưng ông ta bỏ lại Vương Phú Quý mà chạy trốn, thật sự cũng không vẻ vang gì.  Hứa Sơn Cư lo lắng cậu chủ sẽ ghi hận mình, cho nên bây giờ mới để Vương Phú Quý lên trên hết.  "Bây giờ tôi đang ở thành phố rồi, Bát Cảnh Sơn đúng không, ông trốn kỹ trước đi, chút nữa tôi sẽ tới ngay."  "Bây giờ đã qua mấy ngày rồi, nếu như bọn họ muốn giết Vương Phú Quý thì Vương Phú Quý có ngàn cái mạng cũng không đủ để giết nữa."  "Còn nếu như Vương Phú Quý còn sống thì chắc hẳn là còn chút thời gian, tôi đi qua xem vết thương của ông trước."  Tô Thương đè nén cơn phẫn nộ trong lòng lại, sau đó đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Hứa Sơn Cư, lần này ông tới thành phố, không phải có mang theo một cái lệnh bài của điện chủ sao."  "Tại sao lúc ông bị đuổi đánh, không đến tổng bộ của Dược Vương Điện để cầu cứu chứ?"  Tô Thương nghi hoặc nói: "Dựa vào sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, nếu như ông đưa ra lệnh bài của điện chủ thì hai tên thiên tông hậu kỳ kia của nhà họ Trương chắc chắn sẽ không dám ra tay với ông rồi."  "Cậu chủ."  Hứa Sơn Cư nghe vậy liền cười khổ nói: "Lúc hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương mới xuất hiện, thuộc hạ đã lấy ra lệnh bài của điện chủ, nhưng bọn họ căn bản không thèm đếm xỉa gì đến lệnh bài điện chủ đó."  "Sau đó thuộc hạ bị hai tên đó đuổi giết, cũng có chạy đến Dược Vương Điện."  Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Nhưng, trưởng lão của Dược Vương Điện cùng với phó điện chủ Trương Khổ Mộc, còn đang ở sơn trang Y Vân, còn mấy tên cao thủ thiên tông ở lại Dược Vương Điện hoàn toàn không thừa nhận lệnh bài điện chủ này."  "Hơn nữa, cái lão già kia còn luôn miệng nói lệnh bài trong tay tôi là đồ giả, thuộc hạ còn chưa có cơ hội để giải thích thì đã bị đuổi đánh đến nơi rồi."  Hứa Sơn Cư nói tiếp: "Sau đó, hai tên cao thủ thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương đã đuổi đến nơi, nên thuộc hạ chỉ đành tiếp tục chạy trốn."  "Hử?"  "Không thừa nhận lệnh bài điện chủ sao?"  Tô Thương khẽ nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ bên trong, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà nói: "Ở Bát Cảnh Sơn đợi tôi, trong vòng mười phút, tôi sẽ đến nơi."  Nói xong.  Tô Thương liền cất điện thoại đi, mặt trầm như nước, sát ý trong mắt ngày càng lộ rõ.  "Nhà họ Trương ở thành phố!"  "Ha ha!"  Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Dám ra tay với anh em tốt của tôi, được đó!"  "Quá hung ác rồi, mình không nhịn được nữa mà!"  Tô Tinh Hà ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm lại, nói: "Cha, đi, con với cha đi đến nhà họ Trương báo thù, đoàn kết một lòng, tuân thủ quân lệnh."

Chương 669