“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 672

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Chỉ cần là những người yêu thương nhất bên cạnh anh, thì sớm muộn gì cũng có một ngày Tô Thương đều sẽ để bọn họ trở thành người tu chân, cùng anh trường sinh bất lão.  Khoảng hai tiếng sau.  Tô Thương đã bỏ ra cái giá là sáu trăm viên đá năng lượng để không chỉ chữa lành vết thương cho Hứa Sơn Cư mà còn giúp ông ta tấn thăng lên thiên tông đỉnh phong.  "Cảm ơn cậu chủ!"  Thực lực của Hứa Sơn Cư đã đạt tới đỉnh phong, khí tức nghe cũng mạnh mẽ hơn rồi.  Ông ta quỳ một chân xuống, hay tay chắp lại, một mực cung kính nói: "Từ nay về sau, thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng mạng sống có hạn này để cống hiến vô hạn cho cậu chủ, tận hết sức lực giải quyết khó khăn giùm cậu chủ, không oán không hối hận!"  "Trong lòng của tôi, cậu chủ chính là ngọn đèn hải đăng, cũng chính là ánh sáng đời tôi, hình bóng cao lớn vĩ đại của cậu chính là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tôi!"  Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Cho dù là thế sự xoay vần, cho dù là sông cạn đá mòn, thì lòng trung thành của tôi đối với cậu chủ cũng sẽ không bao giờ thay đổi, tôi..."  "Đủ rồi."  Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, đen sầm mặt lại, cắt ngang nói: "Những lời này ông học theo ai vậy hả?"  "Vương đại thiếu gia đó." Hứa Sơn Cư thành thực nói: "Cậu kêu tôi học tập cậu ta mà, cho nên..."  "Tôi kêu ông học nhưng không kêu ông nói quá lên như vậy, ông nịnh nọt như vậy, tôi nghe không quen chút nào." Tô Thương không nhịn được liền nói.  "Thuộc hạ nịnh nọt không hay sao?"  "Hay, rất hay, nhưng lần sau không cho phép ông nói nữa, tôi...tôi nghe mà ớn hết cả trong lòng."  "Vâng."  Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lại nhớ đến Vương Phú Quý, vội vàng nói: "Cậu chủ, Vương đại thiếu gia vẫn còn ở nhà họ Trương, không biết bây giờ sống chết ra sao, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi."  "Ừm."  Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: "Nhưng mà, không cần lo lắng cho an nguy của Vương đại thiếu gia đâu, cậu ta vẫn còn sống, chỉ là bị nhốt lại mà thôi."  "Cậu chủ, sao cậu biết được?" Hứa Sơn Cư nghi hoặc hỏi.  "Ha ha, người ở dưới núi nói cho tôi biết."  Tô Thương khẽ nhếch miệng lên, cười nói: "Hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương, đã tìm tới Bát Cảnh Sơn rồi, chắc là muốn gi3t chết ông."  

Chỉ cần là những người yêu thương nhất bên cạnh anh, thì sớm muộn gì cũng có một ngày Tô Thương đều sẽ để bọn họ trở thành người tu chân, cùng anh trường sinh bất lão.  

Khoảng hai tiếng sau.  

Tô Thương đã bỏ ra cái giá là sáu trăm viên đá năng lượng để không chỉ chữa lành vết thương cho Hứa Sơn Cư mà còn giúp ông ta tấn thăng lên thiên tông đỉnh phong.  

"Cảm ơn cậu chủ!"  

Thực lực của Hứa Sơn Cư đã đạt tới đỉnh phong, khí tức nghe cũng mạnh mẽ hơn rồi.  

Ông ta quỳ một chân xuống, hay tay chắp lại, một mực cung kính nói: "Từ nay về sau, thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng mạng sống có hạn này để cống hiến vô hạn cho cậu chủ, tận hết sức lực giải quyết khó khăn giùm cậu chủ, không oán không hối hận!"  

"Trong lòng của tôi, cậu chủ chính là ngọn đèn hải đăng, cũng chính là ánh sáng đời tôi, hình bóng cao lớn vĩ đại của cậu chính là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tôi!"  

Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Cho dù là thế sự xoay vần, cho dù là sông cạn đá mòn, thì lòng trung thành của tôi đối với cậu chủ cũng sẽ không bao giờ thay đổi, tôi..."  

"Đủ rồi."  

Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, đen sầm mặt lại, cắt ngang nói: "Những lời này ông học theo ai vậy hả?"  

"Vương đại thiếu gia đó." Hứa Sơn Cư thành thực nói: "Cậu kêu tôi học tập cậu ta mà, cho nên..."  

"Tôi kêu ông học nhưng không kêu ông nói quá lên như vậy, ông nịnh nọt như vậy, tôi nghe không quen chút nào." Tô Thương không nhịn được liền nói.  

"Thuộc hạ nịnh nọt không hay sao?"  

"Hay, rất hay, nhưng lần sau không cho phép ông nói nữa, tôi...tôi nghe mà ớn hết cả trong lòng."  

"Vâng."  

Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lại nhớ đến Vương Phú Quý, vội vàng nói: "Cậu chủ, Vương đại thiếu gia vẫn còn ở nhà họ Trương, không biết bây giờ sống chết ra sao, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi."  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: "Nhưng mà, không cần lo lắng cho an nguy của Vương đại thiếu gia đâu, cậu ta vẫn còn sống, chỉ là bị nhốt lại mà thôi."  

"Cậu chủ, sao cậu biết được?" Hứa Sơn Cư nghi hoặc hỏi.  

"Ha ha, người ở dưới núi nói cho tôi biết."  

Tô Thương khẽ nhếch miệng lên, cười nói: "Hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương, đã tìm tới Bát Cảnh Sơn rồi, chắc là muốn gi3t chết ông."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Chỉ cần là những người yêu thương nhất bên cạnh anh, thì sớm muộn gì cũng có một ngày Tô Thương đều sẽ để bọn họ trở thành người tu chân, cùng anh trường sinh bất lão.  Khoảng hai tiếng sau.  Tô Thương đã bỏ ra cái giá là sáu trăm viên đá năng lượng để không chỉ chữa lành vết thương cho Hứa Sơn Cư mà còn giúp ông ta tấn thăng lên thiên tông đỉnh phong.  "Cảm ơn cậu chủ!"  Thực lực của Hứa Sơn Cư đã đạt tới đỉnh phong, khí tức nghe cũng mạnh mẽ hơn rồi.  Ông ta quỳ một chân xuống, hay tay chắp lại, một mực cung kính nói: "Từ nay về sau, thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng mạng sống có hạn này để cống hiến vô hạn cho cậu chủ, tận hết sức lực giải quyết khó khăn giùm cậu chủ, không oán không hối hận!"  "Trong lòng của tôi, cậu chủ chính là ngọn đèn hải đăng, cũng chính là ánh sáng đời tôi, hình bóng cao lớn vĩ đại của cậu chính là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tôi!"  Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Cho dù là thế sự xoay vần, cho dù là sông cạn đá mòn, thì lòng trung thành của tôi đối với cậu chủ cũng sẽ không bao giờ thay đổi, tôi..."  "Đủ rồi."  Tô Thương nhìn Hứa Sơn Cư, đen sầm mặt lại, cắt ngang nói: "Những lời này ông học theo ai vậy hả?"  "Vương đại thiếu gia đó." Hứa Sơn Cư thành thực nói: "Cậu kêu tôi học tập cậu ta mà, cho nên..."  "Tôi kêu ông học nhưng không kêu ông nói quá lên như vậy, ông nịnh nọt như vậy, tôi nghe không quen chút nào." Tô Thương không nhịn được liền nói.  "Thuộc hạ nịnh nọt không hay sao?"  "Hay, rất hay, nhưng lần sau không cho phép ông nói nữa, tôi...tôi nghe mà ớn hết cả trong lòng."  "Vâng."  Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó lại nhớ đến Vương Phú Quý, vội vàng nói: "Cậu chủ, Vương đại thiếu gia vẫn còn ở nhà họ Trương, không biết bây giờ sống chết ra sao, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi."  "Ừm."  Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: "Nhưng mà, không cần lo lắng cho an nguy của Vương đại thiếu gia đâu, cậu ta vẫn còn sống, chỉ là bị nhốt lại mà thôi."  "Cậu chủ, sao cậu biết được?" Hứa Sơn Cư nghi hoặc hỏi.  "Ha ha, người ở dưới núi nói cho tôi biết."  Tô Thương khẽ nhếch miệng lên, cười nói: "Hai tên thiên tông hậu kỳ của nhà họ Trương, đã tìm tới Bát Cảnh Sơn rồi, chắc là muốn gi3t chết ông."  

Chương 672