“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 675

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tam hộ pháp gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời giải thích này không thích hợp lắm.  Ngay lúc ông ta nhíu mày, hai người Tô Thương và Hứa Sơn Cư nháy mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.  “Cậu chủ, chính bọn họ đã đả thương tôi.”  Hứa Sơn Cư tất cung tất kính đứng phía sau Tô Thương, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.  “Ha ha.”  Ánh mắt Tô Thương cũng nhìn sang, trong mắt len lỏi một mạt âm lãnh.  Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tô Thương nghe thấy rõ ràng.  Tông chủ Thiết Quyền tông, hơn hai trăm tuổi, lại muốn nghênh thú Lưu Sở Điềm hai mươi tuổi?  Ha ha!  Không biết sống chết!  Còn có hai người kia, vậy mà lại cũng có suy nghĩ lệch lạc với Lưu Sở Điềm, nghĩ sau này hưởng dụng, muốn chết!  Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã với Vương Phú Quý, có quen biết Tô Thương.  Bởi vậy sau khi nghe được hai người ngôn luận, sát ý trong lòng Tô Thương càng thêm mạnh mẽ.  “Ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi, vận khí của ông không tốt lắm nhỉ, muốn chạy trốn xuống núi, lại gặp tôi và Tam hộ pháp.”  Tứ hộ pháp bên cạnh nhìn thấy Hứa Sơn Cư, trên mặt nở nụ cười, nghiền ngẫm cười nói: “Lần trước để ông chạy thoát, lúc này đây, ai cũng cứu không được ông đâu!”  Hứa Sơn Cư nghe vậy, lại nhàn nhạt nói: “Ai nói tôi muốn chạy trốn xuống núi?”  “Ồ?”  “Tự tin mười phần nhỉ?”  Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Tô Thương, rồi sau đó dừng ánh mắt trên người Hứa Sơn Cư, nhịn không được cười nói: “Ai cho ông dũng khí thế? Cậu ta sao?”  Ha ha, trong cơ thể thanh niên này chẳng có chút dao động chân khí nào, vừa rồi ông lại gọi cậu ta là cậu chủ, thú vị thật đấy.”  Lúc này, Tô Thương vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Đừng nói nhảm nữa, giết họ đi.”  “Vâng.”  Hứa Sơn Cư nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, liền nhanh chóng tiến lên, khắp cơ thể xuất hiện chân khí bàng bạc ……  "Cậu bảo ông ta giết tôi ư?"  Tứ hộ pháp cười to: "Ha ha, cười chết tôi rồi. Nhóc con, cậu không biết sợ à, đừng nói là cậu cũng cho rằng Thiên Tông hậu kỳ là vô địch đấy chứ?"  "Mặc dù tên cấp dưới này của cậu là Thiên Tông hậu kỳ, nhưng chúng tôi cũng vậy, cậu bảo ông ta giết... hả?"  Nói một hồi, Tứ hộ pháp bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia kiêng kỵ, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thiên... Thiên Tông đỉnh phong, ông thăng cấp lên Thiên Tông đỉnh phong sao?"  "Không sai."  Hứa Sơn Cư nhìn chằm chằm Tứ hộ pháp, lạnh lùng nói: "Lúc trước hai người các ông đuổi giết tôi mấy ngày mấy đêm, đánh tôi trọng thương. Hôm nay dù hai người các ông có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của tôi, bây giờ, đến lượt tôi giết mấy người!"  Dứt lời, Hứa Sơn Cư không hề do dự, chân khí dày đặc trong tay, ông ta vươn người xông tới giết Tứ hộ pháp. 

Tam hộ pháp gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời giải thích này không thích hợp lắm.  

Ngay lúc ông ta nhíu mày, hai người Tô Thương và Hứa Sơn Cư nháy mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.  

“Cậu chủ, chính bọn họ đã đả thương tôi.”  

Hứa Sơn Cư tất cung tất kính đứng phía sau Tô Thương, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.  

“Ha ha.”  

Ánh mắt Tô Thương cũng nhìn sang, trong mắt len lỏi một mạt âm lãnh.  

Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tô Thương nghe thấy rõ ràng.  

Tông chủ Thiết Quyền tông, hơn hai trăm tuổi, lại muốn nghênh thú Lưu Sở Điềm hai mươi tuổi?  

Ha ha!  

Không biết sống chết!  

Còn có hai người kia, vậy mà lại cũng có suy nghĩ lệch lạc với Lưu Sở Điềm, nghĩ sau này hưởng dụng, muốn chết!  

Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã với Vương Phú Quý, có quen biết Tô Thương.  

Bởi vậy sau khi nghe được hai người ngôn luận, sát ý trong lòng Tô Thương càng thêm mạnh mẽ.  

“Ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi, vận khí của ông không tốt lắm nhỉ, muốn chạy trốn xuống núi, lại gặp tôi và Tam hộ pháp.”  

Tứ hộ pháp bên cạnh nhìn thấy Hứa Sơn Cư, trên mặt nở nụ cười, nghiền ngẫm cười nói: “Lần trước để ông chạy thoát, lúc này đây, ai cũng cứu không được ông đâu!”  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, lại nhàn nhạt nói: “Ai nói tôi muốn chạy trốn xuống núi?”  

“Ồ?”  

“Tự tin mười phần nhỉ?”  

Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Tô Thương, rồi sau đó dừng ánh mắt trên người Hứa Sơn Cư, nhịn không được cười nói: “Ai cho ông dũng khí thế? Cậu ta sao?”  

Ha ha, trong cơ thể thanh niên này chẳng có chút dao động chân khí nào, vừa rồi ông lại gọi cậu ta là cậu chủ, thú vị thật đấy.”  

Lúc này, Tô Thương vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Đừng nói nhảm nữa, giết họ đi.”  

“Vâng.”  

Hứa Sơn Cư nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, liền nhanh chóng tiến lên, khắp cơ thể xuất hiện chân khí bàng bạc ……  

"Cậu bảo ông ta giết tôi ư?"  

Tứ hộ pháp cười to: "Ha ha, cười chết tôi rồi. Nhóc con, cậu không biết sợ à, đừng nói là cậu cũng cho rằng Thiên Tông hậu kỳ là vô địch đấy chứ?"  

"Mặc dù tên cấp dưới này của cậu là Thiên Tông hậu kỳ, nhưng chúng tôi cũng vậy, cậu bảo ông ta giết... hả?"  

Nói một hồi, Tứ hộ pháp bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia kiêng kỵ, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thiên... Thiên Tông đỉnh phong, ông thăng cấp lên Thiên Tông đỉnh phong sao?"  

"Không sai."  

Hứa Sơn Cư nhìn chằm chằm Tứ hộ pháp, lạnh lùng nói: "Lúc trước hai người các ông đuổi giết tôi mấy ngày mấy đêm, đánh tôi trọng thương. Hôm nay dù hai người các ông có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của tôi, bây giờ, đến lượt tôi giết mấy người!"  

Dứt lời, Hứa Sơn Cư không hề do dự, chân khí dày đặc trong tay, ông ta vươn người xông tới giết Tứ hộ pháp. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tam hộ pháp gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời giải thích này không thích hợp lắm.  Ngay lúc ông ta nhíu mày, hai người Tô Thương và Hứa Sơn Cư nháy mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.  “Cậu chủ, chính bọn họ đã đả thương tôi.”  Hứa Sơn Cư tất cung tất kính đứng phía sau Tô Thương, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.  “Ha ha.”  Ánh mắt Tô Thương cũng nhìn sang, trong mắt len lỏi một mạt âm lãnh.  Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tô Thương nghe thấy rõ ràng.  Tông chủ Thiết Quyền tông, hơn hai trăm tuổi, lại muốn nghênh thú Lưu Sở Điềm hai mươi tuổi?  Ha ha!  Không biết sống chết!  Còn có hai người kia, vậy mà lại cũng có suy nghĩ lệch lạc với Lưu Sở Điềm, nghĩ sau này hưởng dụng, muốn chết!  Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã với Vương Phú Quý, có quen biết Tô Thương.  Bởi vậy sau khi nghe được hai người ngôn luận, sát ý trong lòng Tô Thương càng thêm mạnh mẽ.  “Ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi, vận khí của ông không tốt lắm nhỉ, muốn chạy trốn xuống núi, lại gặp tôi và Tam hộ pháp.”  Tứ hộ pháp bên cạnh nhìn thấy Hứa Sơn Cư, trên mặt nở nụ cười, nghiền ngẫm cười nói: “Lần trước để ông chạy thoát, lúc này đây, ai cũng cứu không được ông đâu!”  Hứa Sơn Cư nghe vậy, lại nhàn nhạt nói: “Ai nói tôi muốn chạy trốn xuống núi?”  “Ồ?”  “Tự tin mười phần nhỉ?”  Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Tô Thương, rồi sau đó dừng ánh mắt trên người Hứa Sơn Cư, nhịn không được cười nói: “Ai cho ông dũng khí thế? Cậu ta sao?”  Ha ha, trong cơ thể thanh niên này chẳng có chút dao động chân khí nào, vừa rồi ông lại gọi cậu ta là cậu chủ, thú vị thật đấy.”  Lúc này, Tô Thương vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Đừng nói nhảm nữa, giết họ đi.”  “Vâng.”  Hứa Sơn Cư nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, liền nhanh chóng tiến lên, khắp cơ thể xuất hiện chân khí bàng bạc ……  "Cậu bảo ông ta giết tôi ư?"  Tứ hộ pháp cười to: "Ha ha, cười chết tôi rồi. Nhóc con, cậu không biết sợ à, đừng nói là cậu cũng cho rằng Thiên Tông hậu kỳ là vô địch đấy chứ?"  "Mặc dù tên cấp dưới này của cậu là Thiên Tông hậu kỳ, nhưng chúng tôi cũng vậy, cậu bảo ông ta giết... hả?"  Nói một hồi, Tứ hộ pháp bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia kiêng kỵ, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thiên... Thiên Tông đỉnh phong, ông thăng cấp lên Thiên Tông đỉnh phong sao?"  "Không sai."  Hứa Sơn Cư nhìn chằm chằm Tứ hộ pháp, lạnh lùng nói: "Lúc trước hai người các ông đuổi giết tôi mấy ngày mấy đêm, đánh tôi trọng thương. Hôm nay dù hai người các ông có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của tôi, bây giờ, đến lượt tôi giết mấy người!"  Dứt lời, Hứa Sơn Cư không hề do dự, chân khí dày đặc trong tay, ông ta vươn người xông tới giết Tứ hộ pháp. 

Chương 675