“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 702
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Lưu Trung Liên, ông nói bậy, bản vương..." Long Từ Hành biểu cảm phức tạp, đang chuẩn bị giải thích. Nhưng ngay lúc này, hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói: "Đủ rồi, trẫm đã có chủ ý rồi." "Truyền lệnh xuống, đi đến trang viên nhà họ Tô lần nữa, lần này không cần dùng đến thánh chỉ, chỉ đi mời Tô Thương vào điện diện thánh." "Như lời tể tướng nói, sự việc phải điều tra rõ ràng rồi mới có thể xử phạt được, trẫm sẽ không hàm oan cho công thần, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho những người ngông cuồng chà đạp lên tôn nghiêm của hoàng thất!" ... Cùng lúc đó. Tô Thương và Hứa Sơn Cư cùng đi đến một trang viên rộng rãi bề thế, bên ngoài cổng có hai bức tượng con sư tử trấn thủ. Ở phía trên cánh cổng lớn còn treo một tấm biển to, có ba chữ mạ vàng: Dược Vương Điện. Nơi đây chính là căn cơ của Dược Vương Điện, hơn hai nghìn năm lịch sử, mỗi năm đều được tiêu hao số tiền khổng lồ để tu sửa, bởi vậy nhìn nó không có chút vết tích cũ nát nào. Trước khi đến, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên. Bởi vì lúc trước, anh đã dùng thân phận Tô Huyền Thiên để làm điện chủ ở sơn trang Y Vân. "Các người là ai?" Tô Thương và Hứa Sơn Cư vừa đứng lại, thì có hai tên cao thủ của Dược Vương Điện bước tới, nhìn từ trên xuống dưới Tô Thương và Hứa Sơn Cư. Bọn họ không biết Tô Thương nhưng đối với Hứa Sơn Cư lại có ấn tượng, dù sao lúc trước Hứa Sơn Cư bị truy sát đã từng đến một lần. "Thì ra là ông." Một người đàn ông trung niên trong số họ, vẻ mặt khó coi nói: "Lão già, mấy ngày trước ông đến Dược Vương Điện, cầm theo một tấm lệnh bài giả, giả mạo điện chủ Dược Vương Điện, kết quả là bị thái thượng trưởng lão phát hiện ra, không ngờ hôm nay ông còn dám đến đây nữa!" "Hừ!" Hứa Sơn Cư nghe vậy, lạnh giọng nói: "Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ai nói với cậu là tôi mang lệnh bài giả chứ, tôi cảnh cáo cậu, người đang ở trước mặt cậu đây chính là tân điện chủ của Dược Vương Điện, Tô Huyền Thiên!" "Biết điều thì nhanh chóng tránh ra, nếu không đừng trách tôi thanh lý môn hộ!" "Ha ha!" Người đàn ông trung niên kia căn bản không hề tin những gì Hứa Sơn Cư nói, liên tục cười nhạo nói: "Lần trước ông tự mình đến lừa gạt, hôm nay còn kéo theo đoàn đội đến lừa đảo luôn sao!" "Lão già, tôi chỉ nhắc nhở ông một lần, mau cút đi, lần sau đừng tới nữa, nếu không ông đừng mơ mà có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi Dược Vương Điện!" Hai tên cao thủ Dược Vương Điện ánh mắt tràn đầy địch ý, gắt gao nhìn chăm chú vào Tô Thương và Hứa Sơn Cư. "Hứa Sơn Cư." Tô Thương thấy vậy, thản nhiên mở miệng nói: "Không cần phí lời, giải quyết bọn họ đi, nhưng nhớ để bọn họ sống, dù sao cũng là người của Dược Vương Điện, không cần thiết giết thì không giết vậy." "Vâng!" Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó điều động chân khí quanh thân, rồi đột nhiên ra tay. Ầm! Ầm!
"Lưu Trung Liên, ông nói bậy, bản vương..."
Long Từ Hành biểu cảm phức tạp, đang chuẩn bị giải thích.
Nhưng ngay lúc này, hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói: "Đủ rồi, trẫm đã có chủ ý rồi."
"Truyền lệnh xuống, đi đến trang viên nhà họ Tô lần nữa, lần này không cần dùng đến thánh chỉ, chỉ đi mời Tô Thương vào điện diện thánh."
"Như lời tể tướng nói, sự việc phải điều tra rõ ràng rồi mới có thể xử phạt được, trẫm sẽ không hàm oan cho công thần, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho những người ngông cuồng chà đạp lên tôn nghiêm của hoàng thất!"
...
Cùng lúc đó.
Tô Thương và Hứa Sơn Cư cùng đi đến một trang viên rộng rãi bề thế, bên ngoài cổng có hai bức tượng con sư tử trấn thủ.
Ở phía trên cánh cổng lớn còn treo một tấm biển to, có ba chữ mạ vàng: Dược Vương Điện.
Nơi đây chính là căn cơ của Dược Vương Điện, hơn hai nghìn năm lịch sử, mỗi năm đều được tiêu hao số tiền khổng lồ để tu sửa, bởi vậy nhìn nó không có chút vết tích cũ nát nào.
Trước khi đến, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên.
Bởi vì lúc trước, anh đã dùng thân phận Tô Huyền Thiên để làm điện chủ ở sơn trang Y Vân.
"Các người là ai?"
Tô Thương và Hứa Sơn Cư vừa đứng lại, thì có hai tên cao thủ của Dược Vương Điện bước tới, nhìn từ trên xuống dưới Tô Thương và Hứa Sơn Cư.
Bọn họ không biết Tô Thương nhưng đối với Hứa Sơn Cư lại có ấn tượng, dù sao lúc trước Hứa Sơn Cư bị truy sát đã từng đến một lần.
"Thì ra là ông."
Một người đàn ông trung niên trong số họ, vẻ mặt khó coi nói: "Lão già, mấy ngày trước ông đến Dược Vương Điện, cầm theo một tấm lệnh bài giả, giả mạo điện chủ Dược Vương Điện, kết quả là bị thái thượng trưởng lão phát hiện ra, không ngờ hôm nay ông còn dám đến đây nữa!"
"Hừ!"
Hứa Sơn Cư nghe vậy, lạnh giọng nói: "Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ai nói với cậu là tôi mang lệnh bài giả chứ, tôi cảnh cáo cậu, người đang ở trước mặt cậu đây chính là tân điện chủ của Dược Vương Điện, Tô Huyền Thiên!"
"Biết điều thì nhanh chóng tránh ra, nếu không đừng trách tôi thanh lý môn hộ!"
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên kia căn bản không hề tin những gì Hứa Sơn Cư nói, liên tục cười nhạo nói: "Lần trước ông tự mình đến lừa gạt, hôm nay còn kéo theo đoàn đội đến lừa đảo luôn sao!"
"Lão già, tôi chỉ nhắc nhở ông một lần, mau cút đi, lần sau đừng tới nữa, nếu không ông đừng mơ mà có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi Dược Vương Điện!"
Hai tên cao thủ Dược Vương Điện ánh mắt tràn đầy địch ý, gắt gao nhìn chăm chú vào Tô Thương và Hứa Sơn Cư.
"Hứa Sơn Cư."
Tô Thương thấy vậy, thản nhiên mở miệng nói: "Không cần phí lời, giải quyết bọn họ đi, nhưng nhớ để bọn họ sống, dù sao cũng là người của Dược Vương Điện, không cần thiết giết thì không giết vậy."
"Vâng!"
Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó điều động chân khí quanh thân, rồi đột nhiên ra tay.
Ầm!
Ầm!
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Lưu Trung Liên, ông nói bậy, bản vương..." Long Từ Hành biểu cảm phức tạp, đang chuẩn bị giải thích. Nhưng ngay lúc này, hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói: "Đủ rồi, trẫm đã có chủ ý rồi." "Truyền lệnh xuống, đi đến trang viên nhà họ Tô lần nữa, lần này không cần dùng đến thánh chỉ, chỉ đi mời Tô Thương vào điện diện thánh." "Như lời tể tướng nói, sự việc phải điều tra rõ ràng rồi mới có thể xử phạt được, trẫm sẽ không hàm oan cho công thần, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho những người ngông cuồng chà đạp lên tôn nghiêm của hoàng thất!" ... Cùng lúc đó. Tô Thương và Hứa Sơn Cư cùng đi đến một trang viên rộng rãi bề thế, bên ngoài cổng có hai bức tượng con sư tử trấn thủ. Ở phía trên cánh cổng lớn còn treo một tấm biển to, có ba chữ mạ vàng: Dược Vương Điện. Nơi đây chính là căn cơ của Dược Vương Điện, hơn hai nghìn năm lịch sử, mỗi năm đều được tiêu hao số tiền khổng lồ để tu sửa, bởi vậy nhìn nó không có chút vết tích cũ nát nào. Trước khi đến, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên. Bởi vì lúc trước, anh đã dùng thân phận Tô Huyền Thiên để làm điện chủ ở sơn trang Y Vân. "Các người là ai?" Tô Thương và Hứa Sơn Cư vừa đứng lại, thì có hai tên cao thủ của Dược Vương Điện bước tới, nhìn từ trên xuống dưới Tô Thương và Hứa Sơn Cư. Bọn họ không biết Tô Thương nhưng đối với Hứa Sơn Cư lại có ấn tượng, dù sao lúc trước Hứa Sơn Cư bị truy sát đã từng đến một lần. "Thì ra là ông." Một người đàn ông trung niên trong số họ, vẻ mặt khó coi nói: "Lão già, mấy ngày trước ông đến Dược Vương Điện, cầm theo một tấm lệnh bài giả, giả mạo điện chủ Dược Vương Điện, kết quả là bị thái thượng trưởng lão phát hiện ra, không ngờ hôm nay ông còn dám đến đây nữa!" "Hừ!" Hứa Sơn Cư nghe vậy, lạnh giọng nói: "Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ai nói với cậu là tôi mang lệnh bài giả chứ, tôi cảnh cáo cậu, người đang ở trước mặt cậu đây chính là tân điện chủ của Dược Vương Điện, Tô Huyền Thiên!" "Biết điều thì nhanh chóng tránh ra, nếu không đừng trách tôi thanh lý môn hộ!" "Ha ha!" Người đàn ông trung niên kia căn bản không hề tin những gì Hứa Sơn Cư nói, liên tục cười nhạo nói: "Lần trước ông tự mình đến lừa gạt, hôm nay còn kéo theo đoàn đội đến lừa đảo luôn sao!" "Lão già, tôi chỉ nhắc nhở ông một lần, mau cút đi, lần sau đừng tới nữa, nếu không ông đừng mơ mà có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi Dược Vương Điện!" Hai tên cao thủ Dược Vương Điện ánh mắt tràn đầy địch ý, gắt gao nhìn chăm chú vào Tô Thương và Hứa Sơn Cư. "Hứa Sơn Cư." Tô Thương thấy vậy, thản nhiên mở miệng nói: "Không cần phí lời, giải quyết bọn họ đi, nhưng nhớ để bọn họ sống, dù sao cũng là người của Dược Vương Điện, không cần thiết giết thì không giết vậy." "Vâng!" Hứa Sơn Cư cung kính đáp lại, sau đó điều động chân khí quanh thân, rồi đột nhiên ra tay. Ầm! Ầm!