Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…

Chương 123

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 123Vẻ mặt Ninh Cát Sơn nghiêm túc, ông chỉ muốn cứu người cho nên mới vội vàng dẫn Trình Kiêu đến đây thử một chút.Ông đã từng chứng kiến tận mắt y thuật của Trình Kiêu, còn người khác thì chưa từng thấy qua.Ninh Cát Sơn đã quên mất điểm này nên mới bị Trương Trường Phúc bắt được nhược điểm, từ đó tiến hành bôi đen.Ánh mắt Trương Trường Phúc lộ ra vẻ đắc ý, làm như chính nghĩa lắm quát to: “Tôi kiến nghị bệnh viện nhân dân nên đổi một viện trưởng khác, loại người biết luật mà vẫn phạm pháp như vậy tôi là người đầu tiên không phục!”“Câm miệng!”Không chờ Ninh Cát Sơn phản bác, Vương Nguyên Bồi đã tức giận hét lớn một tiếng.“Hôm nay là buổi hội chẩn tập thể của toàn bộ danh y ở thành phố Hà Tây, để tìm ra cách cứu sống bệnh nhân chứ không phải là chỗ cho ông mượn cơ hội tranh quyền đoạt lợi!”Vương Nguyên Bồi hung hăng trợn mắt nhìn Trương Trường Phúc, Trương Trường Phúc mặt đỏ tới tận mang tai nhưng cũng không dám phản bác, dù sao danh tiếng của Vương Nguyên Bồi cũng rành rành ra đó.“Viện trưởng Ninh, tiếp tục hội chẩn đi!” Vương Nguyên Bồi nhìn cũng không thèm nhìn Trình Kiêu. Một người ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng không có, căn bản không xứng gọi là bác sĩ.Tôn Đại Hải trưng ra vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Trình Kiêu, quát lạnh một tiếng: “Còn chưa chịu trở về hả! Ngại mình không đủ mất mặt à!”Trình Kiêu mặt không biểu tình đứng ở trên bục nhìn xuống mọi người, cứ như thể năm đó anh đứng ở trên đỉnh cao nhìn bao quát sinh linh!Giọng nói của Trình Kiêu mang theo chút trào phúng, nhàn nhạt vang lên:“Không có bằng cấp bác sĩ thì sao? Năm đó Hoa Đà Biển Thước cũng không có bằng cấp bác sĩ, ai dám nói bọn họ không phải bác sĩ?”Toàn trường lặng ngắt như tờ!Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Hoa Đà Biển Thước là y thánh của Á tộc, bất cứ một bác sĩ nào cũng không được phép khinh nhờn!Sắc mặt của Ninh Cát Sơn cũng dần dần lộ ra vẻ kiên định, nghiêm túc nói: “Trình thần y nói rất đúng, văn hóa Á tộc chúng ta bác đại tinh thâm, chúng ta không thể dùng ánh mắt quá mức khắt khe đối đãi với tất cả, phải nên linh hoạt mà vận dụng.”“Tôi, Ninh Cát Sơn, ngày hôm nay quyết lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, nếu như trong quá trình trị liệu của Trình thần y xuất hiện bất cứ sự cố chữa bệnh nào, tôi tình nguyện gánh chịu một mình!”Trương Trường Phúc lộ ra biểu cảm kích động, quát hỏi: “Ninh Cát Sơn, ngay cả bắt ông từ bỏ chức vị viện trưởng, ông cũng cam tâm tình nguyện?”Ninh Cát Sơn nhìn Trương Trường Phúc, trên mặt lộ ra biểu cảm không đáng: “Mạng còn không cần, còn cần hư danh làm gì?”“Được, nếu viện trưởng Ninh đã lấy mạng mình ra để đảm bảo, tôi nghĩ chúng ta nên cho thằng nhóc đó một cơ hội!” Trương Trường Phúc nói.Ngoại trừ cái đám chó săn theo phe Phó viện trưởng thì không một ai hé răng nửa lời. Tất cả mọi người đều nhìn thấu ý đồ của Trương Trường Phúc, tự nhiên sẽ không bị ông ta lợi dụng.Ánh mắt Ninh Cát Sơn nhìn Vương Nguyên Bồi mang theo vẻ khẩn cầu: “Ông Vương, chúng ta đã bàn bạc từ sáng sớm đến tận bây giờ mà cũng không thể tìm được phương án giải quyết, hãy để Trình thần y thử xem sao!”

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 123Vẻ mặt Ninh Cát Sơn nghiêm túc, ông chỉ muốn cứu người cho nên mới vội vàng dẫn Trình Kiêu đến đây thử một chút.Ông đã từng chứng kiến tận mắt y thuật của Trình Kiêu, còn người khác thì chưa từng thấy qua.Ninh Cát Sơn đã quên mất điểm này nên mới bị Trương Trường Phúc bắt được nhược điểm, từ đó tiến hành bôi đen.Ánh mắt Trương Trường Phúc lộ ra vẻ đắc ý, làm như chính nghĩa lắm quát to: “Tôi kiến nghị bệnh viện nhân dân nên đổi một viện trưởng khác, loại người biết luật mà vẫn phạm pháp như vậy tôi là người đầu tiên không phục!”“Câm miệng!”Không chờ Ninh Cát Sơn phản bác, Vương Nguyên Bồi đã tức giận hét lớn một tiếng.“Hôm nay là buổi hội chẩn tập thể của toàn bộ danh y ở thành phố Hà Tây, để tìm ra cách cứu sống bệnh nhân chứ không phải là chỗ cho ông mượn cơ hội tranh quyền đoạt lợi!”Vương Nguyên Bồi hung hăng trợn mắt nhìn Trương Trường Phúc, Trương Trường Phúc mặt đỏ tới tận mang tai nhưng cũng không dám phản bác, dù sao danh tiếng của Vương Nguyên Bồi cũng rành rành ra đó.“Viện trưởng Ninh, tiếp tục hội chẩn đi!” Vương Nguyên Bồi nhìn cũng không thèm nhìn Trình Kiêu. Một người ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng không có, căn bản không xứng gọi là bác sĩ.Tôn Đại Hải trưng ra vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Trình Kiêu, quát lạnh một tiếng: “Còn chưa chịu trở về hả! Ngại mình không đủ mất mặt à!”Trình Kiêu mặt không biểu tình đứng ở trên bục nhìn xuống mọi người, cứ như thể năm đó anh đứng ở trên đỉnh cao nhìn bao quát sinh linh!Giọng nói của Trình Kiêu mang theo chút trào phúng, nhàn nhạt vang lên:“Không có bằng cấp bác sĩ thì sao? Năm đó Hoa Đà Biển Thước cũng không có bằng cấp bác sĩ, ai dám nói bọn họ không phải bác sĩ?”Toàn trường lặng ngắt như tờ!Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Hoa Đà Biển Thước là y thánh của Á tộc, bất cứ một bác sĩ nào cũng không được phép khinh nhờn!Sắc mặt của Ninh Cát Sơn cũng dần dần lộ ra vẻ kiên định, nghiêm túc nói: “Trình thần y nói rất đúng, văn hóa Á tộc chúng ta bác đại tinh thâm, chúng ta không thể dùng ánh mắt quá mức khắt khe đối đãi với tất cả, phải nên linh hoạt mà vận dụng.”“Tôi, Ninh Cát Sơn, ngày hôm nay quyết lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, nếu như trong quá trình trị liệu của Trình thần y xuất hiện bất cứ sự cố chữa bệnh nào, tôi tình nguyện gánh chịu một mình!”Trương Trường Phúc lộ ra biểu cảm kích động, quát hỏi: “Ninh Cát Sơn, ngay cả bắt ông từ bỏ chức vị viện trưởng, ông cũng cam tâm tình nguyện?”Ninh Cát Sơn nhìn Trương Trường Phúc, trên mặt lộ ra biểu cảm không đáng: “Mạng còn không cần, còn cần hư danh làm gì?”“Được, nếu viện trưởng Ninh đã lấy mạng mình ra để đảm bảo, tôi nghĩ chúng ta nên cho thằng nhóc đó một cơ hội!” Trương Trường Phúc nói.Ngoại trừ cái đám chó săn theo phe Phó viện trưởng thì không một ai hé răng nửa lời. Tất cả mọi người đều nhìn thấu ý đồ của Trương Trường Phúc, tự nhiên sẽ không bị ông ta lợi dụng.Ánh mắt Ninh Cát Sơn nhìn Vương Nguyên Bồi mang theo vẻ khẩn cầu: “Ông Vương, chúng ta đã bàn bạc từ sáng sớm đến tận bây giờ mà cũng không thể tìm được phương án giải quyết, hãy để Trình thần y thử xem sao!”

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 123Vẻ mặt Ninh Cát Sơn nghiêm túc, ông chỉ muốn cứu người cho nên mới vội vàng dẫn Trình Kiêu đến đây thử một chút.Ông đã từng chứng kiến tận mắt y thuật của Trình Kiêu, còn người khác thì chưa từng thấy qua.Ninh Cát Sơn đã quên mất điểm này nên mới bị Trương Trường Phúc bắt được nhược điểm, từ đó tiến hành bôi đen.Ánh mắt Trương Trường Phúc lộ ra vẻ đắc ý, làm như chính nghĩa lắm quát to: “Tôi kiến nghị bệnh viện nhân dân nên đổi một viện trưởng khác, loại người biết luật mà vẫn phạm pháp như vậy tôi là người đầu tiên không phục!”“Câm miệng!”Không chờ Ninh Cát Sơn phản bác, Vương Nguyên Bồi đã tức giận hét lớn một tiếng.“Hôm nay là buổi hội chẩn tập thể của toàn bộ danh y ở thành phố Hà Tây, để tìm ra cách cứu sống bệnh nhân chứ không phải là chỗ cho ông mượn cơ hội tranh quyền đoạt lợi!”Vương Nguyên Bồi hung hăng trợn mắt nhìn Trương Trường Phúc, Trương Trường Phúc mặt đỏ tới tận mang tai nhưng cũng không dám phản bác, dù sao danh tiếng của Vương Nguyên Bồi cũng rành rành ra đó.“Viện trưởng Ninh, tiếp tục hội chẩn đi!” Vương Nguyên Bồi nhìn cũng không thèm nhìn Trình Kiêu. Một người ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng không có, căn bản không xứng gọi là bác sĩ.Tôn Đại Hải trưng ra vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Trình Kiêu, quát lạnh một tiếng: “Còn chưa chịu trở về hả! Ngại mình không đủ mất mặt à!”Trình Kiêu mặt không biểu tình đứng ở trên bục nhìn xuống mọi người, cứ như thể năm đó anh đứng ở trên đỉnh cao nhìn bao quát sinh linh!Giọng nói của Trình Kiêu mang theo chút trào phúng, nhàn nhạt vang lên:“Không có bằng cấp bác sĩ thì sao? Năm đó Hoa Đà Biển Thước cũng không có bằng cấp bác sĩ, ai dám nói bọn họ không phải bác sĩ?”Toàn trường lặng ngắt như tờ!Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Hoa Đà Biển Thước là y thánh của Á tộc, bất cứ một bác sĩ nào cũng không được phép khinh nhờn!Sắc mặt của Ninh Cát Sơn cũng dần dần lộ ra vẻ kiên định, nghiêm túc nói: “Trình thần y nói rất đúng, văn hóa Á tộc chúng ta bác đại tinh thâm, chúng ta không thể dùng ánh mắt quá mức khắt khe đối đãi với tất cả, phải nên linh hoạt mà vận dụng.”“Tôi, Ninh Cát Sơn, ngày hôm nay quyết lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, nếu như trong quá trình trị liệu của Trình thần y xuất hiện bất cứ sự cố chữa bệnh nào, tôi tình nguyện gánh chịu một mình!”Trương Trường Phúc lộ ra biểu cảm kích động, quát hỏi: “Ninh Cát Sơn, ngay cả bắt ông từ bỏ chức vị viện trưởng, ông cũng cam tâm tình nguyện?”Ninh Cát Sơn nhìn Trương Trường Phúc, trên mặt lộ ra biểu cảm không đáng: “Mạng còn không cần, còn cần hư danh làm gì?”“Được, nếu viện trưởng Ninh đã lấy mạng mình ra để đảm bảo, tôi nghĩ chúng ta nên cho thằng nhóc đó một cơ hội!” Trương Trường Phúc nói.Ngoại trừ cái đám chó săn theo phe Phó viện trưởng thì không một ai hé răng nửa lời. Tất cả mọi người đều nhìn thấu ý đồ của Trương Trường Phúc, tự nhiên sẽ không bị ông ta lợi dụng.Ánh mắt Ninh Cát Sơn nhìn Vương Nguyên Bồi mang theo vẻ khẩn cầu: “Ông Vương, chúng ta đã bàn bạc từ sáng sớm đến tận bây giờ mà cũng không thể tìm được phương án giải quyết, hãy để Trình thần y thử xem sao!”

Chương 123