“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 742

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đứng đầu quan văn Lưu Trung Hiền, không nhịn được cười, nhưng vấn đứng ra, buồn cười nói: "Hoàng thượng trừng phạt thế này, chắc chắc sẽ khiến cho thành viên Huyết Đồ nhớ lâu."  "Ừm."  Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lên người Long Từ Hành, thản nhiên nói: "Bình Thân Vương, ông có hài lòng không?"  "Hài lòng!"  "Thần đệ hài lòng rồi!"  Long Từ Hành đáp ứng, anh ta biết bây giờ Hoàng thượng chỉ ước người trong phủ của mình chết hết, vì thề chắc chắn sẽ không thật sự trừng phạt thành viên Huyết Đồ, nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn về phía màn hình của camera giám sát.  Mặc dù binh lính trong phủ ở cảnh giới địa tông chết rồi, nhưng may mắn vẫn còn hai tên Thiên tông hậu kỳ.  Hai người này liên kết lại, chắc là có thể giết được một vài thành viên Huyết Đồ rồi.  Nhưng sau khi thấy rõ hình ảnh bên ngoài Vương phủ, Long Từ Hành một lần nữa sững sờ.  Chết rồi.  Hai tên Thiên tông hậu kỳ này, thế mà chết hết rồi sao?  Tình huống này là thế nào vậy, không hợp logic chút nào!  Thời điểm Long Từ Hành đang kinh ngạc, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, một bóng người quen thuộc, từ trong Vương phủ đi ra.  "Dực...Dực Cân."  Long Từ Hành giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Không phải cô ấy bị giam ở nhà giam dưới đất hay sao chứ, dì Bình không rời dù chỉ một bước, sao lại thế...Chẳng lẽ...Tô Thương thật sự không phải người bình thường sao?"  Cái suy nghĩ này, được phóng đại trong đầu của Long Từ Hành.  Tô Dực Cân được cứu ra, bây giờ chỉ có hai khả năng.  Một.  Sau Tô Thương còn có cao thủ, tránh được camera, trực tiếp xuống dưới nhà tù dưới đất, gi3t chết dì Bình, giải cứu Tô Dực Cân.  Còn về khả năng thứ hai, tất cả những điều đó đều là do Tô Thương làm.  Nói một cách khác, Tô Thương cũng là một tên cao thủ có thể gi3t chết Thiên tông hậu kỳ.  Nghĩ đến đây, Bình Thân Vương liền có chút hoảng sợ, sau lưng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác buốt lạnh.  Chính mình nhốt chị gái Tô Thương, còn ý đồ dùng bạo lực để chiếm hữu Tô Dực Cân.  Vừa rồi Tô Thương giận không kìm được mà đi khỏi Vương phủ, nhìn theo hướng đó, có lẽ là hướng đến cung thành...Cậu ta sẽ không phải muốn đến đại điện Kim Loan giết mình chứ?  Bây giờ.  Toàn bộ cao thủ của Vương phủ đều đã chết, đến dì Bình cũng chết, mà bà bà cố ngoại lại đi Giang Bắc rồi, cũng không ở thành phố. 

Đứng đầu quan văn Lưu Trung Hiền, không nhịn được cười, nhưng vấn đứng ra, buồn cười nói: "Hoàng thượng trừng phạt thế này, chắc chắc sẽ khiến cho thành viên Huyết Đồ nhớ lâu."  

"Ừm."  

Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lên người Long Từ Hành, thản nhiên nói: "Bình Thân Vương, ông có hài lòng không?"  

"Hài lòng!"  

"Thần đệ hài lòng rồi!"  

Long Từ Hành đáp ứng, anh ta biết bây giờ Hoàng thượng chỉ ước người trong phủ của mình chết hết, vì thề chắc chắn sẽ không thật sự trừng phạt thành viên Huyết Đồ, nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn về phía màn hình của camera giám sát.  

Mặc dù binh lính trong phủ ở cảnh giới địa tông chết rồi, nhưng may mắn vẫn còn hai tên Thiên tông hậu kỳ.  

Hai người này liên kết lại, chắc là có thể giết được một vài thành viên Huyết Đồ rồi.  

Nhưng sau khi thấy rõ hình ảnh bên ngoài Vương phủ, Long Từ Hành một lần nữa sững sờ.  

Chết rồi.  

Hai tên Thiên tông hậu kỳ này, thế mà chết hết rồi sao?  

Tình huống này là thế nào vậy, không hợp logic chút nào!  

Thời điểm Long Từ Hành đang kinh ngạc, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, một bóng người quen thuộc, từ trong Vương phủ đi ra.  

"Dực...Dực Cân."  

Long Từ Hành giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Không phải cô ấy bị giam ở nhà giam dưới đất hay sao chứ, dì Bình không rời dù chỉ một bước, sao lại thế...Chẳng lẽ...Tô Thương thật sự không phải người bình thường sao?"  

Cái suy nghĩ này, được phóng đại trong đầu của Long Từ Hành.  

Tô Dực Cân được cứu ra, bây giờ chỉ có hai khả năng.  

Một.  

Sau Tô Thương còn có cao thủ, tránh được camera, trực tiếp xuống dưới nhà tù dưới đất, gi3t chết dì Bình, giải cứu Tô Dực Cân.  

Còn về khả năng thứ hai, tất cả những điều đó đều là do Tô Thương làm.  

Nói một cách khác, Tô Thương cũng là một tên cao thủ có thể gi3t chết Thiên tông hậu kỳ.  

Nghĩ đến đây, Bình Thân Vương liền có chút hoảng sợ, sau lưng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác buốt lạnh.  

Chính mình nhốt chị gái Tô Thương, còn ý đồ dùng bạo lực để chiếm hữu Tô Dực Cân.  

Vừa rồi Tô Thương giận không kìm được mà đi khỏi Vương phủ, nhìn theo hướng đó, có lẽ là hướng đến cung thành...Cậu ta sẽ không phải muốn đến đại điện Kim Loan giết mình chứ?  

Bây giờ.  

Toàn bộ cao thủ của Vương phủ đều đã chết, đến dì Bình cũng chết, mà bà bà cố ngoại lại đi Giang Bắc rồi, cũng không ở thành phố. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đứng đầu quan văn Lưu Trung Hiền, không nhịn được cười, nhưng vấn đứng ra, buồn cười nói: "Hoàng thượng trừng phạt thế này, chắc chắc sẽ khiến cho thành viên Huyết Đồ nhớ lâu."  "Ừm."  Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lên người Long Từ Hành, thản nhiên nói: "Bình Thân Vương, ông có hài lòng không?"  "Hài lòng!"  "Thần đệ hài lòng rồi!"  Long Từ Hành đáp ứng, anh ta biết bây giờ Hoàng thượng chỉ ước người trong phủ của mình chết hết, vì thề chắc chắn sẽ không thật sự trừng phạt thành viên Huyết Đồ, nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà nhìn về phía màn hình của camera giám sát.  Mặc dù binh lính trong phủ ở cảnh giới địa tông chết rồi, nhưng may mắn vẫn còn hai tên Thiên tông hậu kỳ.  Hai người này liên kết lại, chắc là có thể giết được một vài thành viên Huyết Đồ rồi.  Nhưng sau khi thấy rõ hình ảnh bên ngoài Vương phủ, Long Từ Hành một lần nữa sững sờ.  Chết rồi.  Hai tên Thiên tông hậu kỳ này, thế mà chết hết rồi sao?  Tình huống này là thế nào vậy, không hợp logic chút nào!  Thời điểm Long Từ Hành đang kinh ngạc, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, một bóng người quen thuộc, từ trong Vương phủ đi ra.  "Dực...Dực Cân."  Long Từ Hành giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Không phải cô ấy bị giam ở nhà giam dưới đất hay sao chứ, dì Bình không rời dù chỉ một bước, sao lại thế...Chẳng lẽ...Tô Thương thật sự không phải người bình thường sao?"  Cái suy nghĩ này, được phóng đại trong đầu của Long Từ Hành.  Tô Dực Cân được cứu ra, bây giờ chỉ có hai khả năng.  Một.  Sau Tô Thương còn có cao thủ, tránh được camera, trực tiếp xuống dưới nhà tù dưới đất, gi3t chết dì Bình, giải cứu Tô Dực Cân.  Còn về khả năng thứ hai, tất cả những điều đó đều là do Tô Thương làm.  Nói một cách khác, Tô Thương cũng là một tên cao thủ có thể gi3t chết Thiên tông hậu kỳ.  Nghĩ đến đây, Bình Thân Vương liền có chút hoảng sợ, sau lưng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác buốt lạnh.  Chính mình nhốt chị gái Tô Thương, còn ý đồ dùng bạo lực để chiếm hữu Tô Dực Cân.  Vừa rồi Tô Thương giận không kìm được mà đi khỏi Vương phủ, nhìn theo hướng đó, có lẽ là hướng đến cung thành...Cậu ta sẽ không phải muốn đến đại điện Kim Loan giết mình chứ?  Bây giờ.  Toàn bộ cao thủ của Vương phủ đều đã chết, đến dì Bình cũng chết, mà bà bà cố ngoại lại đi Giang Bắc rồi, cũng không ở thành phố. 

Chương 742