“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 745
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đừng nói lung tung, không thấy Hoàng thượng không nói gì sao, cũng có ý không nhúng tay vào đó." "Tô Thương này ra tay thật quá mạnh rồi, mấy cái tát này như muốn lấy mất nửa cái mạng của Bình Thân Vương rồi đó!" ... Văn võ bá quan thì thầm với nhau, cùng nhau bàn tán, rất muốn biết Hoàng thượng sẽ làm thế nào. "Ha ha!" Lúc này, Tô Thương bước nhanh lên phía trước, giơ chân lên giẫm ngay lồ ng ngực của Bình Thân Vương, vô cùng hung hăng nói: "Uy hiếp tao hả, mày còn chưa đủ tư cách!" "Không chỉ mình mày đâu, toàn bộ hoàng thất, tao đều không coi ra gì, nếu chọc giận tao, tao sẽ lật đổ hoàng thất nhà họ Long, xây lại một triều đình mới!" "Láo xược!" Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: "Tô Thương, cậu muốn tạo phản phải không!" "Phải thì sao chứ?" Tô Thượng nghênh tiếp ánh mắt của Long Hành Thiên, không hề sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, tôi không có hứng thú với vị trí của anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhiều lời, như vậy thì anh sẽ bình an vô sự, nếu không thì, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!" "To gan, dám uy hiếp trẫm sao!" Long hành Thiên nhìn chăm chú Tô Thương, giận không kiềm chế được. Vốn dĩ. Tô Thương dẫn đầu Huyết Đồ, hóa giải nguy cơ tại biên giới phía Nam, lại giải quyết binh lính cường đại ở phủ Bình Thân Vương, trong lòng Long Hành Thiên rất yên tâm, có ấn tượng rất tốt với Tô Thương. Hơn nữa, Tô Thương xông vào đại điện Kim Loan, ý đồ gi3t chết Bình Thân Vương trước mặt mọi người, chính là làm thỏa mãn tâm nguyện của Long Hành Thiên. Long hành Thiên sớm đã muốn cho Bình Thân Vương chết rồi, nhưng lại lo lắng bị Tam Đồng kiều trả thù, vì thế vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà Tô Thương có thể thay anh ấy làm chuyện này, sau khi Bình Thân Vương chết, tất cả trách nhiệm đều có thể đẩy lên người Tô Thương rồi, không liên quan gì đến hoàng thất hết, chắc chắn bà cố ngoại của Bình Thân Vương cũng không thể nói gì được. Nhưng Tô Thương ngàn vạn lần không nên, không nên chống đối với Long Hành Thiên, không nên khiêu khích hoàng thất. Chuyện cho tới bây giờ, nếu Long Hành Thiên không đứng ra nói câu nào, chỉ sợ người đời thật sự cho rằng hoàng thất e ngại Tô Thương, e ngại nhà họ Tô. "Tôi chỉ là nói sự thật với cậu, nếu như cậu coi đó là uy hiếp, thì chính là uy hiếp!" Ánh mắt Tô Thương, nhìn sang Long Hành Thiên, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, đối mặt với uy hiếp của tôi, anh lại làm thế nào chứ?" "Hừm!" "Tất nhiên là phải trả giá đắt rồi!"
"Đừng nói lung tung, không thấy Hoàng thượng không nói gì sao, cũng có ý không nhúng tay vào đó."
"Tô Thương này ra tay thật quá mạnh rồi, mấy cái tát này như muốn lấy mất nửa cái mạng của Bình Thân Vương rồi đó!"
...
Văn võ bá quan thì thầm với nhau, cùng nhau bàn tán, rất muốn biết Hoàng thượng sẽ làm thế nào.
"Ha ha!"
Lúc này, Tô Thương bước nhanh lên phía trước, giơ chân lên giẫm ngay lồ ng ngực của Bình Thân Vương, vô cùng hung hăng nói: "Uy hiếp tao hả, mày còn chưa đủ tư cách!"
"Không chỉ mình mày đâu, toàn bộ hoàng thất, tao đều không coi ra gì, nếu chọc giận tao, tao sẽ lật đổ hoàng thất nhà họ Long, xây lại một triều đình mới!"
"Láo xược!"
Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: "Tô Thương, cậu muốn tạo phản phải không!"
"Phải thì sao chứ?"
Tô Thượng nghênh tiếp ánh mắt của Long Hành Thiên, không hề sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, tôi không có hứng thú với vị trí của anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhiều lời, như vậy thì anh sẽ bình an vô sự, nếu không thì, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!"
"To gan, dám uy hiếp trẫm sao!" Long hành Thiên nhìn chăm chú Tô Thương, giận không kiềm chế được.
Vốn dĩ.
Tô Thương dẫn đầu Huyết Đồ, hóa giải nguy cơ tại biên giới phía Nam, lại giải quyết binh lính cường đại ở phủ Bình Thân Vương, trong lòng Long Hành Thiên rất yên tâm, có ấn tượng rất tốt với Tô Thương.
Hơn nữa, Tô Thương xông vào đại điện Kim Loan, ý đồ gi3t chết Bình Thân Vương trước mặt mọi người, chính là làm thỏa mãn tâm nguyện của Long Hành Thiên.
Long hành Thiên sớm đã muốn cho Bình Thân Vương chết rồi, nhưng lại lo lắng bị Tam Đồng kiều trả thù, vì thế vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Tô Thương có thể thay anh ấy làm chuyện này, sau khi Bình Thân Vương chết, tất cả trách nhiệm đều có thể đẩy lên người Tô Thương rồi, không liên quan gì đến hoàng thất hết, chắc chắn bà cố ngoại của Bình Thân Vương cũng không thể nói gì được.
Nhưng Tô Thương ngàn vạn lần không nên, không nên chống đối với Long Hành Thiên, không nên khiêu khích hoàng thất.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu Long Hành Thiên không đứng ra nói câu nào, chỉ sợ người đời thật sự cho rằng hoàng thất e ngại Tô Thương, e ngại nhà họ Tô.
"Tôi chỉ là nói sự thật với cậu, nếu như cậu coi đó là uy hiếp, thì chính là uy hiếp!"
Ánh mắt Tô Thương, nhìn sang Long Hành Thiên, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, đối mặt với uy hiếp của tôi, anh lại làm thế nào chứ?"
"Hừm!"
"Tất nhiên là phải trả giá đắt rồi!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đừng nói lung tung, không thấy Hoàng thượng không nói gì sao, cũng có ý không nhúng tay vào đó." "Tô Thương này ra tay thật quá mạnh rồi, mấy cái tát này như muốn lấy mất nửa cái mạng của Bình Thân Vương rồi đó!" ... Văn võ bá quan thì thầm với nhau, cùng nhau bàn tán, rất muốn biết Hoàng thượng sẽ làm thế nào. "Ha ha!" Lúc này, Tô Thương bước nhanh lên phía trước, giơ chân lên giẫm ngay lồ ng ngực của Bình Thân Vương, vô cùng hung hăng nói: "Uy hiếp tao hả, mày còn chưa đủ tư cách!" "Không chỉ mình mày đâu, toàn bộ hoàng thất, tao đều không coi ra gì, nếu chọc giận tao, tao sẽ lật đổ hoàng thất nhà họ Long, xây lại một triều đình mới!" "Láo xược!" Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: "Tô Thương, cậu muốn tạo phản phải không!" "Phải thì sao chứ?" Tô Thượng nghênh tiếp ánh mắt của Long Hành Thiên, không hề sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, tôi không có hứng thú với vị trí của anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhiều lời, như vậy thì anh sẽ bình an vô sự, nếu không thì, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!" "To gan, dám uy hiếp trẫm sao!" Long hành Thiên nhìn chăm chú Tô Thương, giận không kiềm chế được. Vốn dĩ. Tô Thương dẫn đầu Huyết Đồ, hóa giải nguy cơ tại biên giới phía Nam, lại giải quyết binh lính cường đại ở phủ Bình Thân Vương, trong lòng Long Hành Thiên rất yên tâm, có ấn tượng rất tốt với Tô Thương. Hơn nữa, Tô Thương xông vào đại điện Kim Loan, ý đồ gi3t chết Bình Thân Vương trước mặt mọi người, chính là làm thỏa mãn tâm nguyện của Long Hành Thiên. Long hành Thiên sớm đã muốn cho Bình Thân Vương chết rồi, nhưng lại lo lắng bị Tam Đồng kiều trả thù, vì thế vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà Tô Thương có thể thay anh ấy làm chuyện này, sau khi Bình Thân Vương chết, tất cả trách nhiệm đều có thể đẩy lên người Tô Thương rồi, không liên quan gì đến hoàng thất hết, chắc chắn bà cố ngoại của Bình Thân Vương cũng không thể nói gì được. Nhưng Tô Thương ngàn vạn lần không nên, không nên chống đối với Long Hành Thiên, không nên khiêu khích hoàng thất. Chuyện cho tới bây giờ, nếu Long Hành Thiên không đứng ra nói câu nào, chỉ sợ người đời thật sự cho rằng hoàng thất e ngại Tô Thương, e ngại nhà họ Tô. "Tôi chỉ là nói sự thật với cậu, nếu như cậu coi đó là uy hiếp, thì chính là uy hiếp!" Ánh mắt Tô Thương, nhìn sang Long Hành Thiên, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, đối mặt với uy hiếp của tôi, anh lại làm thế nào chứ?" "Hừm!" "Tất nhiên là phải trả giá đắt rồi!"