“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 749
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời, mà chỉ nói: "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo lui trước." Nói xong, Tô Thương xoay mình muốn rời đi. "Đứng lại." Long Hành Thiên thản nhiên nói: "Trẫm là hoàng thượng, cậu là đại tướng của trẫm, trước mặt trẫm mà cậu dám tùy tiện vậy sao?" Tô Thương không hề dừng bước, cũng không hề trả lời lại. "Được rồi, Tô Thương, cậu thắng rồi, trẫm không dùng quy cách để ràng buộc cậu, nhưng cậu phải trả lời một câu hỏi cuối cùng của trẫm." Long Hành Thiên thỏa hiệp nói. Tô Thương liền dừng chân lại, thản nhiên nói: "Chuyện gì, hỏi đi." "Cậu ắt hẳn đã gặp qua Tây Dao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, chị ấy là sư tỷ của trẫm, chị ấy nghe nói cậu gặp nguy hiểm liền không ngại xa xôi vạn dặm chạy đến cứu cậu." Long Hành Thiên nhìn từ sau lưng của Tô Thương, hỏi: "Bây giờ, cậu biết chị ấy ở đâu không, sao trẫm không liên lạc được với chị ấy?" Vượt qua ngàn dặm xa xôi. Chỉ để cứu mình sao. Tô Thương nghe thấy lời này, biểu cảm nhất thời trở nên phức tạp, trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng, giọng nói của Tây Dao. "Nhóc con, cậu còn nợ tôi một ly trà sữa." "Nhóc con, đồ trang điểm cậu còn chưa mua cho tôi nữa, tôi không thể để cậu chết." "Nhóc con, đi theo chị..." … Một lát sau, Tô Thương dừng hồi tưởng của mình lại, hít sâu một hơi nói: "Chị ấy...rất tốt, anh đừng lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ trở lại thôi." Nói xong, Tô Thương liền bước nhanh ra khỏi điện Kim loan. Nhìn thấy Tô Thương đi mất, mặt mũi Long Hành Thiên tràn đầy kinh ngạc. "Gì mà gọi là rất tốt chứ?" "Còn nữa, qua một khoảng thời gian là bao lâu chứ, tên nhóc con nhà cậu, nói cũng không nói rõ ra nữa." Long Hành Thiên oán trách vài câu, sau đó lại nhìn xuống cái xác của Bình Thân Vương, lẩm bẩm nói: "Tô Thương à Tô Thương, cậu không phải từng nói trước mặt chị cậu rồi sao, phải chặt đứt đầu của cậu ta xuống, nếu không cậu không mang họ Tô nữa mà, bây giờ cậu vẫn chưa làm xong nữa." "Thôi bỏ đi, để cậu có thể tiếp tục mang họ Tô, trẫm sẽ làm chuyện thủ túc tương tàn một lần vậy." "Trẫm vì cậu mà cũng bỏ ra rất nhiều đó nha!" Vừa dứt lời, Long Hành Thiên híp mắt lại, bước nhanh về phía cái xác của Bình Thân Vương… Bình Thân Vương đã chết. Chuyện của Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng đã giải quyết xong, đồng thời cũng gặp được chị gái rồi. Bây giờ, ở lại thành phố cũng không có ý nghĩa gì nữa. Còn về chuyện tiếp theo, thì cứ để hoàng thượng Long Hành Thiên đi giải quyết hậu quả vậy. Mặc dù Tô Thương ở đại điện Kim loan khiêu khích uy nghiêm của hoàng thất nhưng cũng đã thay Long Hành Thiên giải quyết một mối họa ngầm.
Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời, mà chỉ nói: "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo lui trước."
Nói xong, Tô Thương xoay mình muốn rời đi.
"Đứng lại."
Long Hành Thiên thản nhiên nói: "Trẫm là hoàng thượng, cậu là đại tướng của trẫm, trước mặt trẫm mà cậu dám tùy tiện vậy sao?"
Tô Thương không hề dừng bước, cũng không hề trả lời lại.
"Được rồi, Tô Thương, cậu thắng rồi, trẫm không dùng quy cách để ràng buộc cậu, nhưng cậu phải trả lời một câu hỏi cuối cùng của trẫm." Long Hành Thiên thỏa hiệp nói.
Tô Thương liền dừng chân lại, thản nhiên nói: "Chuyện gì, hỏi đi."
"Cậu ắt hẳn đã gặp qua Tây Dao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, chị ấy là sư tỷ của trẫm, chị ấy nghe nói cậu gặp nguy hiểm liền không ngại xa xôi vạn dặm chạy đến cứu cậu."
Long Hành Thiên nhìn từ sau lưng của Tô Thương, hỏi: "Bây giờ, cậu biết chị ấy ở đâu không, sao trẫm không liên lạc được với chị ấy?"
Vượt qua ngàn dặm xa xôi.
Chỉ để cứu mình sao.
Tô Thương nghe thấy lời này, biểu cảm nhất thời trở nên phức tạp, trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng, giọng nói của Tây Dao.
"Nhóc con, cậu còn nợ tôi một ly trà sữa."
"Nhóc con, đồ trang điểm cậu còn chưa mua cho tôi nữa, tôi không thể để cậu chết."
"Nhóc con, đi theo chị..."
…
Một lát sau, Tô Thương dừng hồi tưởng của mình lại, hít sâu một hơi nói: "Chị ấy...rất tốt, anh đừng lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ trở lại thôi."
Nói xong, Tô Thương liền bước nhanh ra khỏi điện Kim loan.
Nhìn thấy Tô Thương đi mất, mặt mũi Long Hành Thiên tràn đầy kinh ngạc.
"Gì mà gọi là rất tốt chứ?"
"Còn nữa, qua một khoảng thời gian là bao lâu chứ, tên nhóc con nhà cậu, nói cũng không nói rõ ra nữa."
Long Hành Thiên oán trách vài câu, sau đó lại nhìn xuống cái xác của Bình Thân Vương, lẩm bẩm nói:
"Tô Thương à Tô Thương, cậu không phải từng nói trước mặt chị cậu rồi sao, phải chặt đứt đầu của cậu ta xuống, nếu không cậu không mang họ Tô nữa mà, bây giờ cậu vẫn chưa làm xong nữa."
"Thôi bỏ đi, để cậu có thể tiếp tục mang họ Tô, trẫm sẽ làm chuyện thủ túc tương tàn một lần vậy."
"Trẫm vì cậu mà cũng bỏ ra rất nhiều đó nha!"
Vừa dứt lời, Long Hành Thiên híp mắt lại, bước nhanh về phía cái xác của Bình Thân Vương…
Bình Thân Vương đã chết.
Chuyện của Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng đã giải quyết xong, đồng thời cũng gặp được chị gái rồi.
Bây giờ, ở lại thành phố cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Còn về chuyện tiếp theo, thì cứ để hoàng thượng Long Hành Thiên đi giải quyết hậu quả vậy.
Mặc dù Tô Thương ở đại điện Kim loan khiêu khích uy nghiêm của hoàng thất nhưng cũng đã thay Long Hành Thiên giải quyết một mối họa ngầm.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời, mà chỉ nói: "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo lui trước." Nói xong, Tô Thương xoay mình muốn rời đi. "Đứng lại." Long Hành Thiên thản nhiên nói: "Trẫm là hoàng thượng, cậu là đại tướng của trẫm, trước mặt trẫm mà cậu dám tùy tiện vậy sao?" Tô Thương không hề dừng bước, cũng không hề trả lời lại. "Được rồi, Tô Thương, cậu thắng rồi, trẫm không dùng quy cách để ràng buộc cậu, nhưng cậu phải trả lời một câu hỏi cuối cùng của trẫm." Long Hành Thiên thỏa hiệp nói. Tô Thương liền dừng chân lại, thản nhiên nói: "Chuyện gì, hỏi đi." "Cậu ắt hẳn đã gặp qua Tây Dao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, chị ấy là sư tỷ của trẫm, chị ấy nghe nói cậu gặp nguy hiểm liền không ngại xa xôi vạn dặm chạy đến cứu cậu." Long Hành Thiên nhìn từ sau lưng của Tô Thương, hỏi: "Bây giờ, cậu biết chị ấy ở đâu không, sao trẫm không liên lạc được với chị ấy?" Vượt qua ngàn dặm xa xôi. Chỉ để cứu mình sao. Tô Thương nghe thấy lời này, biểu cảm nhất thời trở nên phức tạp, trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng, giọng nói của Tây Dao. "Nhóc con, cậu còn nợ tôi một ly trà sữa." "Nhóc con, đồ trang điểm cậu còn chưa mua cho tôi nữa, tôi không thể để cậu chết." "Nhóc con, đi theo chị..." … Một lát sau, Tô Thương dừng hồi tưởng của mình lại, hít sâu một hơi nói: "Chị ấy...rất tốt, anh đừng lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa chắc sẽ trở lại thôi." Nói xong, Tô Thương liền bước nhanh ra khỏi điện Kim loan. Nhìn thấy Tô Thương đi mất, mặt mũi Long Hành Thiên tràn đầy kinh ngạc. "Gì mà gọi là rất tốt chứ?" "Còn nữa, qua một khoảng thời gian là bao lâu chứ, tên nhóc con nhà cậu, nói cũng không nói rõ ra nữa." Long Hành Thiên oán trách vài câu, sau đó lại nhìn xuống cái xác của Bình Thân Vương, lẩm bẩm nói: "Tô Thương à Tô Thương, cậu không phải từng nói trước mặt chị cậu rồi sao, phải chặt đứt đầu của cậu ta xuống, nếu không cậu không mang họ Tô nữa mà, bây giờ cậu vẫn chưa làm xong nữa." "Thôi bỏ đi, để cậu có thể tiếp tục mang họ Tô, trẫm sẽ làm chuyện thủ túc tương tàn một lần vậy." "Trẫm vì cậu mà cũng bỏ ra rất nhiều đó nha!" Vừa dứt lời, Long Hành Thiên híp mắt lại, bước nhanh về phía cái xác của Bình Thân Vương… Bình Thân Vương đã chết. Chuyện của Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng đã giải quyết xong, đồng thời cũng gặp được chị gái rồi. Bây giờ, ở lại thành phố cũng không có ý nghĩa gì nữa. Còn về chuyện tiếp theo, thì cứ để hoàng thượng Long Hành Thiên đi giải quyết hậu quả vậy. Mặc dù Tô Thương ở đại điện Kim loan khiêu khích uy nghiêm của hoàng thất nhưng cũng đã thay Long Hành Thiên giải quyết một mối họa ngầm.