“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 772

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cái này để cho ông trả lời nhé."  Tô Thần Binh còn chưa kịp mở miệng thì Tô Kiền Khôn đã nghiêm trang nói: "Ông từng hỏi cha mình, ông muốn trở thành người tu chân, nhưng lại bị ông ấy từ chối."  "Tại sao?" Tô Thương nghi hoặc nói.  "Bởi vì bây giờ trái đất không giống lúc trước nữa rồi."  Tô Kiền Khôn nói: "Cha ruột ông chính miệng nói với ông, từ lúc ông ấy Kết Đan xong, thì đã cảm nhận được bản thân mình sẽ bị trời đất trừng phạt, cùng lúc đó cơ thể ông ấy xuất hiện những thứ kỳ lạ."  "Kỳ lạ?" Tô Thương nhíu mày.  "Đúng vậy."  "Chính là kỳ lạ."  Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Ông nội con sau khi đạt được kết đan thì rất ít khi ra khỏi cửa.  "Bởi vì trên cơ thể ông ấy mọc lên rất nhiều lông đen, lại còn rất đau, càng quỷ dị hơn nữa là linh khí quanh người ông ấy cũng không có cách gì điều động được, đau đến mức chết đi sống lại."  Tô Kiền Khôn lại nói tiếp: "Nhưng vẫn may, ông cố con có tháp Lưu Ly chín tầng, mặc dù không có cách gì sử dụng được nhưng khi ôm bảo tháp này bên người thì những điều kỳ lạ kia lại tan biến mất."  "Ông cố con đoán rằng có lẽ chính vì những thứ kỳ lạ này mà mấy ngàn năm trước, những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần mới biến mất hết toàn bộ."  "Lúc đó tên ma tu kia, pháp môn tu luyện khá là đặc biệt, chắc cũng là một chuyện ngoài ý muốn, mà ông cố con bởi vì có tháp Lưu Ly chín tầng mà cũng thành một chuyện ngoại lệ."  Tô Kiền Khôn nghiêm mặt nói: "Ngoài ý muốn chung quy vẫn là ngoài ý muốn, người tu chân bình thường, sau khi đặt chân đến kết đan thì sẽ phải gánh chịu những thứ kỳ lạ, khổ không thể tả, linh khí cũng sẽ bị mất hết trong chốc lát."  "Cái này, chính là số mệnh cuối cùng của người tu chân, cho nên trước khi ông ấy chưa hiểu rõ được những thứ này thì ông ấy không muốn người họ Tô dây vào."  Nghe ông nội nói xong, Tô Thương liền rơi vào trầm mặc.  Trái đất bây giờ, khắp nơi đều đầy rẫy chuyện quỷ dị, đối với người tu chân không tốt chút nào.  Những thứ kỳ lạ trong câu chuyện của ông nội kể có lẽ thật sự có tồn tại, cũng may còn có tháp Hư Không trấn áp hết tất cả.  "Đúng rồi."  Bỗng nhiên, Tô Thương nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Ông nội, nếu như tháp Lưu Ly chín tầng có thể trấn áp được những thứ kỳ lạ đó, vậy tại sao ông cố nội không giữ lại nó chứ?"  "Không rõ nữa."  Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng ông cố con trước giờ chưa bao giờ chấp nhận số mệnh, lúc trước ông vô tình nghe được ông ấy nói một câu."  "Kỳ lạ, kỳ lạ, cái gì kỳ lạ chứ, Tô Vô Kỵ tôi sinh ra ở thời đại Mạt pháp, liền phải nhất định như vậy sao? Hừ, thiên đạo sao, người làm tất cả mọi thứ để ngăn cản tôi đạp vào con đường tu chân, Tô Vô Kỵ tôi lại càng muốn phá vỡ hết những thứ kỳ lạ đó, nghịch thiên mà đi, nói cho các người biết cái gì gọi là  người nhất định sẽ thắng trời!"  Tô Kiền Khôn suy đoán nói: "Đây cũng chính là thái độ của ông cố nội con khi đối mặt với những thứ kỳ lạ đó, có lẽ ông ấy không muốn dựa dẫm vào tháp Lưu Ly chín tầng, mà muốn tự dùng sức mạnh của mình đối chọi lại với những thứ kỳ lạ kia."  "Haiz, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết ông cố nội của con có thành công đặt chân tới cảnh giới Nguyên Anh không nữa, và bây giờ ông ấy đang ở nơi đâu."  Nói đến đây, Tô Kiền Khôn thở dài một hơi. 

"Cái này để cho ông trả lời nhé."  

Tô Thần Binh còn chưa kịp mở miệng thì Tô Kiền Khôn đã nghiêm trang nói: "Ông từng hỏi cha mình, ông muốn trở thành người tu chân, nhưng lại bị ông ấy từ chối."  

"Tại sao?" Tô Thương nghi hoặc nói.  

"Bởi vì bây giờ trái đất không giống lúc trước nữa rồi."  

Tô Kiền Khôn nói: "Cha ruột ông chính miệng nói với ông, từ lúc ông ấy Kết Đan xong, thì đã cảm nhận được bản thân mình sẽ bị trời đất trừng phạt, cùng lúc đó cơ thể ông ấy xuất hiện những thứ kỳ lạ."  

"Kỳ lạ?" Tô Thương nhíu mày.  

"Đúng vậy."  

"Chính là kỳ lạ."  

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Ông nội con sau khi đạt được kết đan thì rất ít khi ra khỏi cửa.  

"Bởi vì trên cơ thể ông ấy mọc lên rất nhiều lông đen, lại còn rất đau, càng quỷ dị hơn nữa là linh khí quanh người ông ấy cũng không có cách gì điều động được, đau đến mức chết đi sống lại."  

Tô Kiền Khôn lại nói tiếp: "Nhưng vẫn may, ông cố con có tháp Lưu Ly chín tầng, mặc dù không có cách gì sử dụng được nhưng khi ôm bảo tháp này bên người thì những điều kỳ lạ kia lại tan biến mất."  

"Ông cố con đoán rằng có lẽ chính vì những thứ kỳ lạ này mà mấy ngàn năm trước, những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần mới biến mất hết toàn bộ."  

"Lúc đó tên ma tu kia, pháp môn tu luyện khá là đặc biệt, chắc cũng là một chuyện ngoài ý muốn, mà ông cố con bởi vì có tháp Lưu Ly chín tầng mà cũng thành một chuyện ngoại lệ."  

Tô Kiền Khôn nghiêm mặt nói: "Ngoài ý muốn chung quy vẫn là ngoài ý muốn, người tu chân bình thường, sau khi đặt chân đến kết đan thì sẽ phải gánh chịu những thứ kỳ lạ, khổ không thể tả, linh khí cũng sẽ bị mất hết trong chốc lát."  

"Cái này, chính là số mệnh cuối cùng của người tu chân, cho nên trước khi ông ấy chưa hiểu rõ được những thứ này thì ông ấy không muốn người họ Tô dây vào."  

Nghe ông nội nói xong, Tô Thương liền rơi vào trầm mặc.  

Trái đất bây giờ, khắp nơi đều đầy rẫy chuyện quỷ dị, đối với người tu chân không tốt chút nào.  

Những thứ kỳ lạ trong câu chuyện của ông nội kể có lẽ thật sự có tồn tại, cũng may còn có tháp Hư Không trấn áp hết tất cả.  

"Đúng rồi."  

Bỗng nhiên, Tô Thương nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Ông nội, nếu như tháp Lưu Ly chín tầng có thể trấn áp được những thứ kỳ lạ đó, vậy tại sao ông cố nội không giữ lại nó chứ?"  

"Không rõ nữa."  

Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng ông cố con trước giờ chưa bao giờ chấp nhận số mệnh, lúc trước ông vô tình nghe được ông ấy nói một câu."  

"Kỳ lạ, kỳ lạ, cái gì kỳ lạ chứ, Tô Vô Kỵ tôi sinh ra ở thời đại Mạt pháp, liền phải nhất định như vậy sao? Hừ, thiên đạo sao, người làm tất cả mọi thứ để ngăn cản tôi đạp vào con đường tu chân, Tô Vô Kỵ tôi lại càng muốn phá vỡ hết những thứ kỳ lạ đó, nghịch thiên mà đi, nói cho các người biết cái gì gọi là  người nhất định sẽ thắng trời!"  

Tô Kiền Khôn suy đoán nói: "Đây cũng chính là thái độ của ông cố nội con khi đối mặt với những thứ kỳ lạ đó, có lẽ ông ấy không muốn dựa dẫm vào tháp Lưu Ly chín tầng, mà muốn tự dùng sức mạnh của mình đối chọi lại với những thứ kỳ lạ kia."  

"Haiz, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết ông cố nội của con có thành công đặt chân tới cảnh giới Nguyên Anh không nữa, và bây giờ ông ấy đang ở nơi đâu."  

Nói đến đây, Tô Kiền Khôn thở dài một hơi. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cái này để cho ông trả lời nhé."  Tô Thần Binh còn chưa kịp mở miệng thì Tô Kiền Khôn đã nghiêm trang nói: "Ông từng hỏi cha mình, ông muốn trở thành người tu chân, nhưng lại bị ông ấy từ chối."  "Tại sao?" Tô Thương nghi hoặc nói.  "Bởi vì bây giờ trái đất không giống lúc trước nữa rồi."  Tô Kiền Khôn nói: "Cha ruột ông chính miệng nói với ông, từ lúc ông ấy Kết Đan xong, thì đã cảm nhận được bản thân mình sẽ bị trời đất trừng phạt, cùng lúc đó cơ thể ông ấy xuất hiện những thứ kỳ lạ."  "Kỳ lạ?" Tô Thương nhíu mày.  "Đúng vậy."  "Chính là kỳ lạ."  Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Ông nội con sau khi đạt được kết đan thì rất ít khi ra khỏi cửa.  "Bởi vì trên cơ thể ông ấy mọc lên rất nhiều lông đen, lại còn rất đau, càng quỷ dị hơn nữa là linh khí quanh người ông ấy cũng không có cách gì điều động được, đau đến mức chết đi sống lại."  Tô Kiền Khôn lại nói tiếp: "Nhưng vẫn may, ông cố con có tháp Lưu Ly chín tầng, mặc dù không có cách gì sử dụng được nhưng khi ôm bảo tháp này bên người thì những điều kỳ lạ kia lại tan biến mất."  "Ông cố con đoán rằng có lẽ chính vì những thứ kỳ lạ này mà mấy ngàn năm trước, những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần mới biến mất hết toàn bộ."  "Lúc đó tên ma tu kia, pháp môn tu luyện khá là đặc biệt, chắc cũng là một chuyện ngoài ý muốn, mà ông cố con bởi vì có tháp Lưu Ly chín tầng mà cũng thành một chuyện ngoại lệ."  Tô Kiền Khôn nghiêm mặt nói: "Ngoài ý muốn chung quy vẫn là ngoài ý muốn, người tu chân bình thường, sau khi đặt chân đến kết đan thì sẽ phải gánh chịu những thứ kỳ lạ, khổ không thể tả, linh khí cũng sẽ bị mất hết trong chốc lát."  "Cái này, chính là số mệnh cuối cùng của người tu chân, cho nên trước khi ông ấy chưa hiểu rõ được những thứ này thì ông ấy không muốn người họ Tô dây vào."  Nghe ông nội nói xong, Tô Thương liền rơi vào trầm mặc.  Trái đất bây giờ, khắp nơi đều đầy rẫy chuyện quỷ dị, đối với người tu chân không tốt chút nào.  Những thứ kỳ lạ trong câu chuyện của ông nội kể có lẽ thật sự có tồn tại, cũng may còn có tháp Hư Không trấn áp hết tất cả.  "Đúng rồi."  Bỗng nhiên, Tô Thương nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Ông nội, nếu như tháp Lưu Ly chín tầng có thể trấn áp được những thứ kỳ lạ đó, vậy tại sao ông cố nội không giữ lại nó chứ?"  "Không rõ nữa."  Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng ông cố con trước giờ chưa bao giờ chấp nhận số mệnh, lúc trước ông vô tình nghe được ông ấy nói một câu."  "Kỳ lạ, kỳ lạ, cái gì kỳ lạ chứ, Tô Vô Kỵ tôi sinh ra ở thời đại Mạt pháp, liền phải nhất định như vậy sao? Hừ, thiên đạo sao, người làm tất cả mọi thứ để ngăn cản tôi đạp vào con đường tu chân, Tô Vô Kỵ tôi lại càng muốn phá vỡ hết những thứ kỳ lạ đó, nghịch thiên mà đi, nói cho các người biết cái gì gọi là  người nhất định sẽ thắng trời!"  Tô Kiền Khôn suy đoán nói: "Đây cũng chính là thái độ của ông cố nội con khi đối mặt với những thứ kỳ lạ đó, có lẽ ông ấy không muốn dựa dẫm vào tháp Lưu Ly chín tầng, mà muốn tự dùng sức mạnh của mình đối chọi lại với những thứ kỳ lạ kia."  "Haiz, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết ông cố nội của con có thành công đặt chân tới cảnh giới Nguyên Anh không nữa, và bây giờ ông ấy đang ở nơi đâu."  Nói đến đây, Tô Kiền Khôn thở dài một hơi. 

Chương 772