“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 776

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Tô Thương.”  Giọng nói Tô Thần Binh bình tĩnh trả lời: “Con nghĩ cha mình nhỏ mọn đến vậy sao?”  “Cũng không phải chỉ gọi con vài tiếng chú thôi sao, có là gì đâu, cha biết con không cố ý mà.”  Tô Thần Binh lộ ra một nụ cười, rộng lượng nói: “Cha… Tha thứ cho con.”  “Thật sao ạ?”  “Trời đất!”  Tô Thương như trút được gánh nặng, cười nói: “Cha đúng là có khí phách, là một người rộng rãi, bao dung, con quả thực rất bội phục cha.”  “Tô Thương, cháu đừng tự trách, ông nội… Cũng tha thứ cho cháu.” Lúc này, Tô Kiền Khôn mở miệng nói: “Cháu cũng không làm gì sai, aiz, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông, là ông lú lẫn, nhìn thấy người trẻ tài mạo song toàn thì lại không nhịn được muốn kết nghĩa, ông xin lỗi.”  “Cháu…”  Tô Thương có phần sợ hãi vì đột nhiên được nuông chiều, vội nói: “Không, không, không, ông nội ơi, là cháu sai, ông đừng tự trách chính mình.”  “Ha ha, chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này nữa.”  Tô Kiền Khôn đầu tiên là cười sau đó tò mò hỏi: “Tô Thương này, cháu nói cháu là Tô Huyền Thiên, vậy chẳng phải cháu là cao thủ Địa Tông hay sao?”  “Không phải đâu ạ.”  Tô Thương thấy mình không cần phải giấu giếm nữa, vì vậy anh mở tay ra, di chuyển linh khí trong cơ thể mình.  Rất nhanh sau đó, một khối ánh sáng linh khí có kích thước bằng quả táo nhảy lên trong lòng bàn tay anh.  “Ông nội, thực ra cháu không phải là võ giả thượng cổ.”  Tô Thương khẽ cười, cứ thế nói: “Cháu và ông cố Tô Vô Kỵ giống nhau, đều là tu chân giả, trong cơ thể có sẵn linh khí.”  “Khoảng thời gian trước đây, cháu là tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí, thực lực của cháu từng chút, từng chút tăng lên.”  “Giết Tiếu Diện Phật, giết Nạp Lan Tổ, giết cao thủ nước D… Cứ thế thẳng tay chèn ép mọi người, lần trước ở trang viên của nhà họ Tô, cháu còn lấy thân phận của Tô Huyền Thiên để giết hai gã Thiên Tông Hậu kỳ nữa.”  “Không chỉ có vậy.”  Tô Dực Cân nghe đến đó thì mặt mang ý cười nói tiếp: “Ông nội, cha, mấy hôm trước, em ấy còn suất lĩnh Tiêu Đình và đông đảo ám vệ của nhà họ Tô đến chiến trường biên giới phía Nam tàn sát bốn, năm chục vạn binh lính của quân địch, trong đó bao gồm hơn ba nghìn Tông sư, thậm chỉ còn chạy thoát khỏi tay Chiến thần Đoan Mộc Lưu không ai địch nổi của nước D nữa.”  “Hơn nữa, ngay tối hôm qua, em ấy đã tới đại điện Kim Loan, tự tay xoá bỏ Bình Thân Vương Long Từ Hành có ý đồ mưu phản, được Hoàng chủ sắc phong làm Tô soái, thống lĩnh ba quân.”  Tô Dực Cân nói hết toàn bộ những gì mình đã biết.  Những lời đó khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh trợn mắt há mồm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ nồng đậm.  Tô Thương là Tô Huyền Thiên, riêng chuyện này đã khiến người ta không tài nào tin nổi, ai ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.  Tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí.  Nuốt chửng ngàn dặm tại chiến trường biên giới phía Nam.  Bình định phản loạn trên đại điện Kim Loan.  Tô soái, thống lĩnh ba quân!  Tin tức nào cũng giống như một tia sấm sét nổ vang trong đầu Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh khiến hai người mãi sau đó vẫn không thể hoàn hồn. 

“Tô Thương.”  

Giọng nói Tô Thần Binh bình tĩnh trả lời: “Con nghĩ cha mình nhỏ mọn đến vậy sao?”  

“Cũng không phải chỉ gọi con vài tiếng chú thôi sao, có là gì đâu, cha biết con không cố ý mà.”  

Tô Thần Binh lộ ra một nụ cười, rộng lượng nói: “Cha… Tha thứ cho con.”  

“Thật sao ạ?”  

“Trời đất!”  

Tô Thương như trút được gánh nặng, cười nói: “Cha đúng là có khí phách, là một người rộng rãi, bao dung, con quả thực rất bội phục cha.”  

“Tô Thương, cháu đừng tự trách, ông nội… Cũng tha thứ cho cháu.” Lúc này, Tô Kiền Khôn mở miệng nói: “Cháu cũng không làm gì sai, aiz, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông, là ông lú lẫn, nhìn thấy người trẻ tài mạo song toàn thì lại không nhịn được muốn kết nghĩa, ông xin lỗi.”  

“Cháu…”  

Tô Thương có phần sợ hãi vì đột nhiên được nuông chiều, vội nói: “Không, không, không, ông nội ơi, là cháu sai, ông đừng tự trách chính mình.”  

“Ha ha, chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này nữa.”  

Tô Kiền Khôn đầu tiên là cười sau đó tò mò hỏi: “Tô Thương này, cháu nói cháu là Tô Huyền Thiên, vậy chẳng phải cháu là cao thủ Địa Tông hay sao?”  

“Không phải đâu ạ.”  

Tô Thương thấy mình không cần phải giấu giếm nữa, vì vậy anh mở tay ra, di chuyển linh khí trong cơ thể mình.  

Rất nhanh sau đó, một khối ánh sáng linh khí có kích thước bằng quả táo nhảy lên trong lòng bàn tay anh.  

“Ông nội, thực ra cháu không phải là võ giả thượng cổ.”  

Tô Thương khẽ cười, cứ thế nói: “Cháu và ông cố Tô Vô Kỵ giống nhau, đều là tu chân giả, trong cơ thể có sẵn linh khí.”  

“Khoảng thời gian trước đây, cháu là tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí, thực lực của cháu từng chút, từng chút tăng lên.”  

“Giết Tiếu Diện Phật, giết Nạp Lan Tổ, giết cao thủ nước D… Cứ thế thẳng tay chèn ép mọi người, lần trước ở trang viên của nhà họ Tô, cháu còn lấy thân phận của Tô Huyền Thiên để giết hai gã Thiên Tông Hậu kỳ nữa.”  

“Không chỉ có vậy.”  

Tô Dực Cân nghe đến đó thì mặt mang ý cười nói tiếp: “Ông nội, cha, mấy hôm trước, em ấy còn suất lĩnh Tiêu Đình và đông đảo ám vệ của nhà họ Tô đến chiến trường biên giới phía Nam tàn sát bốn, năm chục vạn binh lính của quân địch, trong đó bao gồm hơn ba nghìn Tông sư, thậm chỉ còn chạy thoát khỏi tay Chiến thần Đoan Mộc Lưu không ai địch nổi của nước D nữa.”  

“Hơn nữa, ngay tối hôm qua, em ấy đã tới đại điện Kim Loan, tự tay xoá bỏ Bình Thân Vương Long Từ Hành có ý đồ mưu phản, được Hoàng chủ sắc phong làm Tô soái, thống lĩnh ba quân.”  

Tô Dực Cân nói hết toàn bộ những gì mình đã biết.  

Những lời đó khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh trợn mắt há mồm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ nồng đậm.  

Tô Thương là Tô Huyền Thiên, riêng chuyện này đã khiến người ta không tài nào tin nổi, ai ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.  

Tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí.  

Nuốt chửng ngàn dặm tại chiến trường biên giới phía Nam.  

Bình định phản loạn trên đại điện Kim Loan.  

Tô soái, thống lĩnh ba quân!  

Tin tức nào cũng giống như một tia sấm sét nổ vang trong đầu Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh khiến hai người mãi sau đó vẫn không thể hoàn hồn. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Tô Thương.”  Giọng nói Tô Thần Binh bình tĩnh trả lời: “Con nghĩ cha mình nhỏ mọn đến vậy sao?”  “Cũng không phải chỉ gọi con vài tiếng chú thôi sao, có là gì đâu, cha biết con không cố ý mà.”  Tô Thần Binh lộ ra một nụ cười, rộng lượng nói: “Cha… Tha thứ cho con.”  “Thật sao ạ?”  “Trời đất!”  Tô Thương như trút được gánh nặng, cười nói: “Cha đúng là có khí phách, là một người rộng rãi, bao dung, con quả thực rất bội phục cha.”  “Tô Thương, cháu đừng tự trách, ông nội… Cũng tha thứ cho cháu.” Lúc này, Tô Kiền Khôn mở miệng nói: “Cháu cũng không làm gì sai, aiz, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông, là ông lú lẫn, nhìn thấy người trẻ tài mạo song toàn thì lại không nhịn được muốn kết nghĩa, ông xin lỗi.”  “Cháu…”  Tô Thương có phần sợ hãi vì đột nhiên được nuông chiều, vội nói: “Không, không, không, ông nội ơi, là cháu sai, ông đừng tự trách chính mình.”  “Ha ha, chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này nữa.”  Tô Kiền Khôn đầu tiên là cười sau đó tò mò hỏi: “Tô Thương này, cháu nói cháu là Tô Huyền Thiên, vậy chẳng phải cháu là cao thủ Địa Tông hay sao?”  “Không phải đâu ạ.”  Tô Thương thấy mình không cần phải giấu giếm nữa, vì vậy anh mở tay ra, di chuyển linh khí trong cơ thể mình.  Rất nhanh sau đó, một khối ánh sáng linh khí có kích thước bằng quả táo nhảy lên trong lòng bàn tay anh.  “Ông nội, thực ra cháu không phải là võ giả thượng cổ.”  Tô Thương khẽ cười, cứ thế nói: “Cháu và ông cố Tô Vô Kỵ giống nhau, đều là tu chân giả, trong cơ thể có sẵn linh khí.”  “Khoảng thời gian trước đây, cháu là tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí, thực lực của cháu từng chút, từng chút tăng lên.”  “Giết Tiếu Diện Phật, giết Nạp Lan Tổ, giết cao thủ nước D… Cứ thế thẳng tay chèn ép mọi người, lần trước ở trang viên của nhà họ Tô, cháu còn lấy thân phận của Tô Huyền Thiên để giết hai gã Thiên Tông Hậu kỳ nữa.”  “Không chỉ có vậy.”  Tô Dực Cân nghe đến đó thì mặt mang ý cười nói tiếp: “Ông nội, cha, mấy hôm trước, em ấy còn suất lĩnh Tiêu Đình và đông đảo ám vệ của nhà họ Tô đến chiến trường biên giới phía Nam tàn sát bốn, năm chục vạn binh lính của quân địch, trong đó bao gồm hơn ba nghìn Tông sư, thậm chỉ còn chạy thoát khỏi tay Chiến thần Đoan Mộc Lưu không ai địch nổi của nước D nữa.”  “Hơn nữa, ngay tối hôm qua, em ấy đã tới đại điện Kim Loan, tự tay xoá bỏ Bình Thân Vương Long Từ Hành có ý đồ mưu phản, được Hoàng chủ sắc phong làm Tô soái, thống lĩnh ba quân.”  Tô Dực Cân nói hết toàn bộ những gì mình đã biết.  Những lời đó khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh trợn mắt há mồm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ nồng đậm.  Tô Thương là Tô Huyền Thiên, riêng chuyện này đã khiến người ta không tài nào tin nổi, ai ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.  Tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí.  Nuốt chửng ngàn dặm tại chiến trường biên giới phía Nam.  Bình định phản loạn trên đại điện Kim Loan.  Tô soái, thống lĩnh ba quân!  Tin tức nào cũng giống như một tia sấm sét nổ vang trong đầu Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh khiến hai người mãi sau đó vẫn không thể hoàn hồn. 

Chương 776