“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 801
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Thuần Phong khẽ gật đầu, nghĩ đến Tô Kiền Khôn thì lập tức thở dài một hơi nói: "Hầy, thật đáng tiếc cho ông nội và cha cháu, xương cốt vỡ vụn đã biến thành người tàn phế, cả đời này cũng không có khả năng đứng lên nữa." "Ai nói vậy." Tô Thương lại cười nói: "Ông nội Lý, trước khi cháu đến, cháu đã luyện chế Sinh Cốt đan chữa khỏi cho hai người họ rồi." "Ông nội và cha cháu bây giờ tràn đầy sức sống, vô cùng khỏe mạnh" "Thật vậy sao?" Lý Thuần Phong ngạc nhiên nói. "Ừm." "Lại còn tràn đầy sức sống." Tô Thương gật đầu đáp lại, chậc, hai vị kia còn đánh cháu rất hăng luôn là đằng khác. "Thiếu chút nữa ông quên mất, bây giờ cháu là người tu chân, có thể luyện chế được loại tương tự như đan dược thượng cổ thần kỳ. Ha ha ha, khỏi hẳn rồi thì tốt quá!” Lý Thuần Phong phản ứng lại, vuốt chòm râu, thoải mái cười to nói: "Sau này ông có thể tỉ thí võ công với Tô Bạch Mao rồi." Tỉ thí võ công sao? Tô Thương dừng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn. "Ông nội, là ông và cha cháu đánh cháu trước, bây giờ đừng trách cháu kéo cừu hận cho ông, thiên đạo có luân hồi, cũng nên để ông bị đánh một trận rồi đây." Suy nghĩ đến đây, Tô Thương lập tức nói: "Ầy, ông nội Lý, có một chuyện có lẽ ông không biết." "Thật ra ông cháu đã sớm đặt chân vào Địa Tông, thực lực bỏ xa ông mấy con đường." Tô Thương nói tiếp: "Lúc trước ông cháu tỉ thí với ông toàn là cố ý nhường ông, không hề sử dụng sức mạnh chân chính." "Ông nội cháu nói, ông ở trong mắt ông ấy, chỉ là một tông sư nho nhỏ, ông ấy vốn không hề xem trọng ông, đâu, nếu đánh nhau thật thì chỉ cần giơ tay lên là có thể nghiền nát ông." Tô Thương tiếp tục kéo thù hận nói: "Sở dĩ ông ấy giả vờ ngang bằng với ông là vì muốn đùa giỡn ông, muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi sau khi ông dốc hết sức mạnh, ông ấy cảm thấy rất buồn cười." "Cái gì!" Quả nhiên, Lý Thuần Phong nghe anh nói như vậy thì nhất thời xù lông, sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể lập tức đánh một trận với Tô Kiền Khôn trước đã. Có đều dừng lại vài giây, ông ta nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, ông nội cháu thật sự là cao thủ Địa Tông sao?" “Trước kia là vậy.” Tô Thươngthành thật nói: “Nhưng mà bây giờ, ông nội anh cháu không ổn rồi, vết thương của ông ấy vừa mới khỏi hẳn, sức chiến đấu bây giờ, chỉ là hóa kình mà thôi, ông nội Lý, bây giờ ông có thể toàn thắng ông ấy.” “Ông nội Lý, tuy nhiên ông ấy là ông nội cháu, nhưng ông cũng không phải người ngoài.” “Lúc trước ông ấy nói những lời kia, cháu nghe được cũng cảm thấy tức giận, sao có thể trêu đùa ông như vậy được chứ, quá đáng quá đấy.” Tô Thươngnhắc nhở: "Lý gia gia, nếu như ông muốn tìm ông ấy để tính sổ, tốt nhất là nên nhanh chóng, nếu không đợi ông ấy lợi hại hơn, ông muốn tính sổ cũng không đánh lại đâu.” “Được.” “Tôi biết rồi!”
Lý Thuần Phong khẽ gật đầu, nghĩ đến Tô Kiền Khôn thì lập tức thở dài một hơi nói: "Hầy, thật đáng tiếc cho ông nội và cha cháu, xương cốt vỡ vụn đã biến thành người tàn phế, cả đời này cũng không có khả năng đứng lên nữa."
"Ai nói vậy."
Tô Thương lại cười nói: "Ông nội Lý, trước khi cháu đến, cháu đã luyện chế Sinh Cốt đan chữa khỏi cho hai người họ rồi."
"Ông nội và cha cháu bây giờ tràn đầy sức sống, vô cùng khỏe mạnh"
"Thật vậy sao?" Lý Thuần Phong ngạc nhiên nói.
"Ừm."
"Lại còn tràn đầy sức sống."
Tô Thương gật đầu đáp lại, chậc, hai vị kia còn đánh cháu rất hăng luôn là đằng khác.
"Thiếu chút nữa ông quên mất, bây giờ cháu là người tu chân, có thể luyện chế được loại tương tự như đan dược thượng cổ thần kỳ. Ha ha ha, khỏi hẳn rồi thì tốt quá!”
Lý Thuần Phong phản ứng lại, vuốt chòm râu, thoải mái cười to nói: "Sau này ông có thể tỉ thí võ công với Tô Bạch Mao rồi."
Tỉ thí võ công sao?
Tô Thương dừng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn.
"Ông nội, là ông và cha cháu đánh cháu trước, bây giờ đừng trách cháu kéo cừu hận cho ông, thiên đạo có luân hồi, cũng nên để ông bị đánh một trận rồi đây."
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương lập tức nói: "Ầy, ông nội Lý, có một chuyện có lẽ ông không biết."
"Thật ra ông cháu đã sớm đặt chân vào Địa Tông, thực lực bỏ xa ông mấy con đường."
Tô Thương nói tiếp: "Lúc trước ông cháu tỉ thí với ông toàn là cố ý nhường ông, không hề sử dụng sức mạnh chân chính."
"Ông nội cháu nói, ông ở trong mắt ông ấy, chỉ là một tông sư nho nhỏ, ông ấy vốn không hề xem trọng ông, đâu, nếu đánh nhau thật thì chỉ cần giơ tay lên là có thể nghiền nát ông."
Tô Thương tiếp tục kéo thù hận nói: "Sở dĩ ông ấy giả vờ ngang bằng với ông là vì muốn đùa giỡn ông, muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi sau khi ông dốc hết sức mạnh, ông ấy cảm thấy rất buồn cười."
"Cái gì!"
Quả nhiên, Lý Thuần Phong nghe anh nói như vậy thì nhất thời xù lông, sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể lập tức đánh một trận với Tô Kiền Khôn trước đã.
Có đều dừng lại vài giây, ông ta nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, ông nội cháu thật sự là cao thủ Địa Tông sao?"
“Trước kia là vậy.”
Tô Thươngthành thật nói: “Nhưng mà bây giờ, ông nội anh cháu không ổn rồi, vết thương của ông ấy vừa mới khỏi hẳn, sức chiến đấu bây giờ, chỉ là hóa kình mà thôi, ông nội Lý, bây giờ ông có thể toàn thắng ông ấy.”
“Ông nội Lý, tuy nhiên ông ấy là ông nội cháu, nhưng ông cũng không phải người ngoài.”
“Lúc trước ông ấy nói những lời kia, cháu nghe được cũng cảm thấy tức giận, sao có thể trêu đùa ông như vậy được chứ, quá đáng quá đấy.”
Tô Thươngnhắc nhở: "Lý gia gia, nếu như ông muốn tìm ông ấy để tính sổ, tốt nhất là nên nhanh chóng, nếu không đợi ông ấy lợi hại hơn, ông muốn tính sổ cũng không đánh lại đâu.”
“Được.”
“Tôi biết rồi!”
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Thuần Phong khẽ gật đầu, nghĩ đến Tô Kiền Khôn thì lập tức thở dài một hơi nói: "Hầy, thật đáng tiếc cho ông nội và cha cháu, xương cốt vỡ vụn đã biến thành người tàn phế, cả đời này cũng không có khả năng đứng lên nữa." "Ai nói vậy." Tô Thương lại cười nói: "Ông nội Lý, trước khi cháu đến, cháu đã luyện chế Sinh Cốt đan chữa khỏi cho hai người họ rồi." "Ông nội và cha cháu bây giờ tràn đầy sức sống, vô cùng khỏe mạnh" "Thật vậy sao?" Lý Thuần Phong ngạc nhiên nói. "Ừm." "Lại còn tràn đầy sức sống." Tô Thương gật đầu đáp lại, chậc, hai vị kia còn đánh cháu rất hăng luôn là đằng khác. "Thiếu chút nữa ông quên mất, bây giờ cháu là người tu chân, có thể luyện chế được loại tương tự như đan dược thượng cổ thần kỳ. Ha ha ha, khỏi hẳn rồi thì tốt quá!” Lý Thuần Phong phản ứng lại, vuốt chòm râu, thoải mái cười to nói: "Sau này ông có thể tỉ thí võ công với Tô Bạch Mao rồi." Tỉ thí võ công sao? Tô Thương dừng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn. "Ông nội, là ông và cha cháu đánh cháu trước, bây giờ đừng trách cháu kéo cừu hận cho ông, thiên đạo có luân hồi, cũng nên để ông bị đánh một trận rồi đây." Suy nghĩ đến đây, Tô Thương lập tức nói: "Ầy, ông nội Lý, có một chuyện có lẽ ông không biết." "Thật ra ông cháu đã sớm đặt chân vào Địa Tông, thực lực bỏ xa ông mấy con đường." Tô Thương nói tiếp: "Lúc trước ông cháu tỉ thí với ông toàn là cố ý nhường ông, không hề sử dụng sức mạnh chân chính." "Ông nội cháu nói, ông ở trong mắt ông ấy, chỉ là một tông sư nho nhỏ, ông ấy vốn không hề xem trọng ông, đâu, nếu đánh nhau thật thì chỉ cần giơ tay lên là có thể nghiền nát ông." Tô Thương tiếp tục kéo thù hận nói: "Sở dĩ ông ấy giả vờ ngang bằng với ông là vì muốn đùa giỡn ông, muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi sau khi ông dốc hết sức mạnh, ông ấy cảm thấy rất buồn cười." "Cái gì!" Quả nhiên, Lý Thuần Phong nghe anh nói như vậy thì nhất thời xù lông, sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể lập tức đánh một trận với Tô Kiền Khôn trước đã. Có đều dừng lại vài giây, ông ta nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, ông nội cháu thật sự là cao thủ Địa Tông sao?" “Trước kia là vậy.” Tô Thươngthành thật nói: “Nhưng mà bây giờ, ông nội anh cháu không ổn rồi, vết thương của ông ấy vừa mới khỏi hẳn, sức chiến đấu bây giờ, chỉ là hóa kình mà thôi, ông nội Lý, bây giờ ông có thể toàn thắng ông ấy.” “Ông nội Lý, tuy nhiên ông ấy là ông nội cháu, nhưng ông cũng không phải người ngoài.” “Lúc trước ông ấy nói những lời kia, cháu nghe được cũng cảm thấy tức giận, sao có thể trêu đùa ông như vậy được chứ, quá đáng quá đấy.” Tô Thươngnhắc nhở: "Lý gia gia, nếu như ông muốn tìm ông ấy để tính sổ, tốt nhất là nên nhanh chóng, nếu không đợi ông ấy lợi hại hơn, ông muốn tính sổ cũng không đánh lại đâu.” “Được.” “Tôi biết rồi!”