“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 827
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nếu là có thêm kiếm Thương Khung nữa, thì bán Thần tông trong mắt anh ấy, cũng chỉ là hàng em út mà thôi. Vì thế. Đêm nay, Tô Thương không định gọi Thục Phân dậy, để cho cô ấy trong vòng tay lưu trữ nghiên cứu phương pháp hóa thành hình người đi, chuyện của Dược Vương Điện, tự mình cũng có thể giải quyết được. Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương cúp điện thoại. "Liễu Uyển Âm, các cô cứ tiêu hóa hết những thứ trong đầu đi đã, tám giờ tối, dù cho tôi có trở về hay không, đúng giờ đó các cô nhớ phải tu luyện Quảng hàn quyết." Sau khi dặn dò, Tô Thương liền nhún người rời khỏi biệt thự bờ sông, đi thẳng đến sơn trang Y Vân. Trên đường. Chuông điện thoại di động của Tô Thương reo lên, ban đầu định không nhận, nhưng nhìn thấy màn hình hiển thị số nước ngoài, nhất thời trong lòng sinh ra nghi ngờ, nên chọn nghe máy. "Ông nội Tô, ông còn nhớ cháu không?" Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua, mở miệng gọi ông nội. "Hửm?" Tô Thương dừng một chút, sau đó chợt nhớ lại, ngay sau đó dùng giọng điệu của Tô Huyền Thiên mà nói: "Ha ha, Tiểu Hải à, tất nhiên nhớ rồi, sao đó, gọi điện cho ông có gì sao?" Không sai. Đầu dây điện thoại bên kia, chính là cháu trai ruột của chiến thần vô địch của nước D Đoan Mộc Lưu, tên là Đoan Mộc Hải. Mấy ngày trước, Tô Thương dịch dung thành Tô Huyền Thiên, có gặp qua ông ta một lần, còn giả vờ làm bạn thân thiết với Đoan Mộc Lưu, lừa Đoan Mộc Hải gọi mình là ông nội. "Ông nội Tô." Lúc này, Đoan Mộc Hải cung kính nói: "Không có gì hết, là do cháu đã đến nước Hoa rồi, vì thế nên mới gọi điện thoại cho ông, muốn hỏi thăm thử ông có thời gian không, định mời ông ăn bữa cơm." "Đứa cháu ngốc này, đi vào nước Hoa thì chắc chắn phải là ông mời cháu ăn cơm chứ." Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Tiểu Hải, cháu đến nước Hoa làm gì?" "Là thế này, trận chiến ở biên giới phía Nam, nước D chúng ta tổn thất nặng nề, tất cả là tại nhà họ Tô ở Giang Bắc." Đoan Mộc Hải tức hổn hển nói: "Nghe nói đại thiếu gia Tô Thương cùng với những thành viên Huyết Đồ đó đã về Giang Bắc rồi, cháu định tự mình ra tay, để diệt tận gốc bọn chúng, cứu vãn lại mặt mũi nước D." "Giết Tô Thương hả." "Ừm." Đoan Mộc Hải dò hỏi: "Ông nội Tô, ông biết cái người tên Tô Thương kia sao?" "Không biết."
Nếu là có thêm kiếm Thương Khung nữa, thì bán Thần tông trong mắt anh ấy, cũng chỉ là hàng em út mà thôi.
Vì thế.
Đêm nay, Tô Thương không định gọi Thục Phân dậy, để cho cô ấy trong vòng tay lưu trữ nghiên cứu phương pháp hóa thành hình người đi, chuyện của Dược Vương Điện, tự mình cũng có thể giải quyết được.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương cúp điện thoại.
"Liễu Uyển Âm, các cô cứ tiêu hóa hết những thứ trong đầu đi đã, tám giờ tối, dù cho tôi có trở về hay không, đúng giờ đó các cô nhớ phải tu luyện Quảng hàn quyết."
Sau khi dặn dò, Tô Thương liền nhún người rời khỏi biệt thự bờ sông, đi thẳng đến sơn trang Y Vân.
Trên đường.
Chuông điện thoại di động của Tô Thương reo lên, ban đầu định không nhận, nhưng nhìn thấy màn hình hiển thị số nước ngoài, nhất thời trong lòng sinh ra nghi ngờ, nên chọn nghe máy.
"Ông nội Tô, ông còn nhớ cháu không?"
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua, mở miệng gọi ông nội.
"Hửm?"
Tô Thương dừng một chút, sau đó chợt nhớ lại, ngay sau đó dùng giọng điệu của Tô Huyền Thiên mà nói: "Ha ha, Tiểu Hải à, tất nhiên nhớ rồi, sao đó, gọi điện cho ông có gì sao?"
Không sai.
Đầu dây điện thoại bên kia, chính là cháu trai ruột của chiến thần vô địch của nước D Đoan Mộc Lưu, tên là Đoan Mộc Hải.
Mấy ngày trước, Tô Thương dịch dung thành Tô Huyền Thiên, có gặp qua ông ta một lần, còn giả vờ làm bạn thân thiết với Đoan Mộc Lưu, lừa Đoan Mộc Hải gọi mình là ông nội.
"Ông nội Tô."
Lúc này, Đoan Mộc Hải cung kính nói: "Không có gì hết, là do cháu đã đến nước Hoa rồi, vì thế nên mới gọi điện thoại cho ông, muốn hỏi thăm thử ông có thời gian không, định mời ông ăn bữa cơm."
"Đứa cháu ngốc này, đi vào nước Hoa thì chắc chắn phải là ông mời cháu ăn cơm chứ."
Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Tiểu Hải, cháu đến nước Hoa làm gì?"
"Là thế này, trận chiến ở biên giới phía Nam, nước D chúng ta tổn thất nặng nề, tất cả là tại nhà họ Tô ở Giang Bắc."
Đoan Mộc Hải tức hổn hển nói: "Nghe nói đại thiếu gia Tô Thương cùng với những thành viên Huyết Đồ đó đã về Giang Bắc rồi, cháu định tự mình ra tay, để diệt tận gốc bọn chúng, cứu vãn lại mặt mũi nước D."
"Giết Tô Thương hả."
"Ừm." Đoan Mộc Hải dò hỏi: "Ông nội Tô, ông biết cái người tên Tô Thương kia sao?"
"Không biết."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nếu là có thêm kiếm Thương Khung nữa, thì bán Thần tông trong mắt anh ấy, cũng chỉ là hàng em út mà thôi. Vì thế. Đêm nay, Tô Thương không định gọi Thục Phân dậy, để cho cô ấy trong vòng tay lưu trữ nghiên cứu phương pháp hóa thành hình người đi, chuyện của Dược Vương Điện, tự mình cũng có thể giải quyết được. Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương cúp điện thoại. "Liễu Uyển Âm, các cô cứ tiêu hóa hết những thứ trong đầu đi đã, tám giờ tối, dù cho tôi có trở về hay không, đúng giờ đó các cô nhớ phải tu luyện Quảng hàn quyết." Sau khi dặn dò, Tô Thương liền nhún người rời khỏi biệt thự bờ sông, đi thẳng đến sơn trang Y Vân. Trên đường. Chuông điện thoại di động của Tô Thương reo lên, ban đầu định không nhận, nhưng nhìn thấy màn hình hiển thị số nước ngoài, nhất thời trong lòng sinh ra nghi ngờ, nên chọn nghe máy. "Ông nội Tô, ông còn nhớ cháu không?" Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua, mở miệng gọi ông nội. "Hửm?" Tô Thương dừng một chút, sau đó chợt nhớ lại, ngay sau đó dùng giọng điệu của Tô Huyền Thiên mà nói: "Ha ha, Tiểu Hải à, tất nhiên nhớ rồi, sao đó, gọi điện cho ông có gì sao?" Không sai. Đầu dây điện thoại bên kia, chính là cháu trai ruột của chiến thần vô địch của nước D Đoan Mộc Lưu, tên là Đoan Mộc Hải. Mấy ngày trước, Tô Thương dịch dung thành Tô Huyền Thiên, có gặp qua ông ta một lần, còn giả vờ làm bạn thân thiết với Đoan Mộc Lưu, lừa Đoan Mộc Hải gọi mình là ông nội. "Ông nội Tô." Lúc này, Đoan Mộc Hải cung kính nói: "Không có gì hết, là do cháu đã đến nước Hoa rồi, vì thế nên mới gọi điện thoại cho ông, muốn hỏi thăm thử ông có thời gian không, định mời ông ăn bữa cơm." "Đứa cháu ngốc này, đi vào nước Hoa thì chắc chắn phải là ông mời cháu ăn cơm chứ." Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Tiểu Hải, cháu đến nước Hoa làm gì?" "Là thế này, trận chiến ở biên giới phía Nam, nước D chúng ta tổn thất nặng nề, tất cả là tại nhà họ Tô ở Giang Bắc." Đoan Mộc Hải tức hổn hển nói: "Nghe nói đại thiếu gia Tô Thương cùng với những thành viên Huyết Đồ đó đã về Giang Bắc rồi, cháu định tự mình ra tay, để diệt tận gốc bọn chúng, cứu vãn lại mặt mũi nước D." "Giết Tô Thương hả." "Ừm." Đoan Mộc Hải dò hỏi: "Ông nội Tô, ông biết cái người tên Tô Thương kia sao?" "Không biết."