“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 845
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đỗ Minh Viễn khinh thường cười nói: "Điện chủ mới hơn hai mươi tuổi đầu sao, ha ha ha, Dược Vương Điện bây giờ đã suy bại như vậy rồi sao?" "Láo xược!" Trương Nhược Mộc nổi giận đùng đùng, sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch. "Trương Nhược Mộc, cậu lui ra." Tô Thương nở nụ cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Đỗ Minh Viễn, anh khẽ cười nói: "Ông là ông chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành sao?" "Đúng vậy!" Đỗ Minh Viễn lạnh lùng nói: "Tô Thương, hôm nay vứt bỏ chuyện Dược Vương Điện, ân oán giữa tôi và cậu cũng nên giải quyết đi thôi!" Tô Thương khó hiểu nói: "Tôi với ông có ân oán gì nhỉ?" "Hừ!" "Bớt giả vờ giả vịt!" Đỗ Minh Viễn thẹn quá hóa giận nói: "Khoảng thời gian trước, là cậu dùng thân phận Tô Huyền Thiên gi3t chết em gái ruột Đỗ Hồng Cẩm của tôi ở trang viên nhà họ Tô. Hôm nay, tôi nhất định phải báo thù cho em ấy!" "Đỗ Hồng Cẩm?" Tô Thương dừng một chút, sau đó mới chợt nhận ra nói: "Thì ra ông là anh trai của Đỗ Hồng Cẩm." "Không sai!" Đỗ Minh Viễn cắn răng nói: "Cậu giết em gái tôi, giết cả cháu trai tôi, mối thù này không đội trời chung!" "Chắc cháu trai của ông là Thạch Hiên nhỉ." Tô Thương cười lạnh nói: "Một người là người đàn bà đê tiện không tuân theo đạo đức của phụ nữ, một người là tạp chủng không rõ lai lịch, giết thì giết thôi, ông chủ Đỗ cần gì phải tức giận như vậy?" "Tô Thương, cậu!" Nghe Tô Thương nhục nhã Đỗ Hồng Cẩm và Thạch Hiên, Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận không chịu nổi. "Ông chủ Đỗ, chính sự quan trọng hơn, ân oán giữa ông và Tô Thương, hồi sau rồi hãy nhắc lại." Lúc này, Cổ Hồng Nguyệt mở miệng nói. "Ừm." Đỗ Minh Viễn gật đầu, cố nén lửa giận trong lòng, sau đó nói: "Cổ tiền bối, Trương Trường Sinh vẫn chưa có mặt, đợi thêm một lát nữa đi." "Được." Cổ Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù với thế lực của hai nhà bọn họ cũng có thể chèn ép được Dược Vương Điện. Thế nhưng chuyện này, mới đầu là chủ ý của ba bên bọn họ, đương nhiên không thể bỏ lại Thiết Quyền Tông được. "Ha ha, mấy người còn phải chờ Trương Trường Sinh ư?" Tô Thương thấy vậy, lập tức khẽ cười nói: "Tôi khuyên mấy người, đừng nên chờ ông ta làm gì, mấy người không đợi được ông ta đến đâu." Đôi mắt già nua của Cổ Hồng Nguyệt rơi lên người Tô Thương, bà ta nhíu mày nói: "Ý cậu là sao?" "Bởi vì, Trương Trường Sinh đã bị tôi gi3t chết rồi." Tô Thương lộ ra nụ cười, giọng điệu bình thản nói: "Tối hôm qua ông ta đã chết trong tay tôi rồi." "Không thể nào!"
Đỗ Minh Viễn khinh thường cười nói: "Điện chủ mới hơn hai mươi tuổi đầu sao, ha ha ha, Dược Vương Điện bây giờ đã suy bại như vậy rồi sao?"
"Láo xược!"
Trương Nhược Mộc nổi giận đùng đùng, sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch.
"Trương Nhược Mộc, cậu lui ra."
Tô Thương nở nụ cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Đỗ Minh Viễn, anh khẽ cười nói: "Ông là ông chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành sao?"
"Đúng vậy!"
Đỗ Minh Viễn lạnh lùng nói: "Tô Thương, hôm nay vứt bỏ chuyện Dược Vương Điện, ân oán giữa tôi và cậu cũng nên giải quyết đi thôi!"
Tô Thương khó hiểu nói: "Tôi với ông có ân oán gì nhỉ?"
"Hừ!"
"Bớt giả vờ giả vịt!"
Đỗ Minh Viễn thẹn quá hóa giận nói: "Khoảng thời gian trước, là cậu dùng thân phận Tô Huyền Thiên gi3t chết em gái ruột Đỗ Hồng Cẩm của tôi ở trang viên nhà họ Tô. Hôm nay, tôi nhất định phải báo thù cho em ấy!"
"Đỗ Hồng Cẩm?"
Tô Thương dừng một chút, sau đó mới chợt nhận ra nói: "Thì ra ông là anh trai của Đỗ Hồng Cẩm."
"Không sai!" Đỗ Minh Viễn cắn răng nói: "Cậu giết em gái tôi, giết cả cháu trai tôi, mối thù này không đội trời chung!"
"Chắc cháu trai của ông là Thạch Hiên nhỉ."
Tô Thương cười lạnh nói: "Một người là người đàn bà đê tiện không tuân theo đạo đức của phụ nữ, một người là tạp chủng không rõ lai lịch, giết thì giết thôi, ông chủ Đỗ cần gì phải tức giận như vậy?"
"Tô Thương, cậu!"
Nghe Tô Thương nhục nhã Đỗ Hồng Cẩm và Thạch Hiên, Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận không chịu nổi.
"Ông chủ Đỗ, chính sự quan trọng hơn, ân oán giữa ông và Tô Thương, hồi sau rồi hãy nhắc lại." Lúc này, Cổ Hồng Nguyệt mở miệng nói.
"Ừm."
Đỗ Minh Viễn gật đầu, cố nén lửa giận trong lòng, sau đó nói: "Cổ tiền bối, Trương Trường Sinh vẫn chưa có mặt, đợi thêm một lát nữa đi."
"Được."
Cổ Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù với thế lực của hai nhà bọn họ cũng có thể chèn ép được Dược Vương Điện.
Thế nhưng chuyện này, mới đầu là chủ ý của ba bên bọn họ, đương nhiên không thể bỏ lại Thiết Quyền Tông được.
"Ha ha, mấy người còn phải chờ Trương Trường Sinh ư?"
Tô Thương thấy vậy, lập tức khẽ cười nói: "Tôi khuyên mấy người, đừng nên chờ ông ta làm gì, mấy người không đợi được ông ta đến đâu."
Đôi mắt già nua của Cổ Hồng Nguyệt rơi lên người Tô Thương, bà ta nhíu mày nói: "Ý cậu là sao?"
"Bởi vì, Trương Trường Sinh đã bị tôi gi3t chết rồi."
Tô Thương lộ ra nụ cười, giọng điệu bình thản nói: "Tối hôm qua ông ta đã chết trong tay tôi rồi."
"Không thể nào!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đỗ Minh Viễn khinh thường cười nói: "Điện chủ mới hơn hai mươi tuổi đầu sao, ha ha ha, Dược Vương Điện bây giờ đã suy bại như vậy rồi sao?" "Láo xược!" Trương Nhược Mộc nổi giận đùng đùng, sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch. "Trương Nhược Mộc, cậu lui ra." Tô Thương nở nụ cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Đỗ Minh Viễn, anh khẽ cười nói: "Ông là ông chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành sao?" "Đúng vậy!" Đỗ Minh Viễn lạnh lùng nói: "Tô Thương, hôm nay vứt bỏ chuyện Dược Vương Điện, ân oán giữa tôi và cậu cũng nên giải quyết đi thôi!" Tô Thương khó hiểu nói: "Tôi với ông có ân oán gì nhỉ?" "Hừ!" "Bớt giả vờ giả vịt!" Đỗ Minh Viễn thẹn quá hóa giận nói: "Khoảng thời gian trước, là cậu dùng thân phận Tô Huyền Thiên gi3t chết em gái ruột Đỗ Hồng Cẩm của tôi ở trang viên nhà họ Tô. Hôm nay, tôi nhất định phải báo thù cho em ấy!" "Đỗ Hồng Cẩm?" Tô Thương dừng một chút, sau đó mới chợt nhận ra nói: "Thì ra ông là anh trai của Đỗ Hồng Cẩm." "Không sai!" Đỗ Minh Viễn cắn răng nói: "Cậu giết em gái tôi, giết cả cháu trai tôi, mối thù này không đội trời chung!" "Chắc cháu trai của ông là Thạch Hiên nhỉ." Tô Thương cười lạnh nói: "Một người là người đàn bà đê tiện không tuân theo đạo đức của phụ nữ, một người là tạp chủng không rõ lai lịch, giết thì giết thôi, ông chủ Đỗ cần gì phải tức giận như vậy?" "Tô Thương, cậu!" Nghe Tô Thương nhục nhã Đỗ Hồng Cẩm và Thạch Hiên, Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận không chịu nổi. "Ông chủ Đỗ, chính sự quan trọng hơn, ân oán giữa ông và Tô Thương, hồi sau rồi hãy nhắc lại." Lúc này, Cổ Hồng Nguyệt mở miệng nói. "Ừm." Đỗ Minh Viễn gật đầu, cố nén lửa giận trong lòng, sau đó nói: "Cổ tiền bối, Trương Trường Sinh vẫn chưa có mặt, đợi thêm một lát nữa đi." "Được." Cổ Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù với thế lực của hai nhà bọn họ cũng có thể chèn ép được Dược Vương Điện. Thế nhưng chuyện này, mới đầu là chủ ý của ba bên bọn họ, đương nhiên không thể bỏ lại Thiết Quyền Tông được. "Ha ha, mấy người còn phải chờ Trương Trường Sinh ư?" Tô Thương thấy vậy, lập tức khẽ cười nói: "Tôi khuyên mấy người, đừng nên chờ ông ta làm gì, mấy người không đợi được ông ta đến đâu." Đôi mắt già nua của Cổ Hồng Nguyệt rơi lên người Tô Thương, bà ta nhíu mày nói: "Ý cậu là sao?" "Bởi vì, Trương Trường Sinh đã bị tôi gi3t chết rồi." Tô Thương lộ ra nụ cười, giọng điệu bình thản nói: "Tối hôm qua ông ta đã chết trong tay tôi rồi." "Không thể nào!"