“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 864

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu ngọc, Triệu Khai Hãn, Hứa Sơn Cư, Hoa Thời Mạc… Tất cả mọi người ở hiện trường, trên khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.   ???  Có ý  gì vậy?  Người này chắc là bị ngốc rồi, nói đùa cái gì thế?  “Ha ha.”  Trong lòng Tô Thương biết rõ, không nhịn được mà cười ra tiếng.  “Cậu cười cái gì!” Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.  “Cái đó…”  Tô Thương có chút không đành lòng nói cho Đoan Mộc Hải sự việc, cố nín cười chỉ điểm: “Đoan Mộc Hải, cậu biết tôi họ gì sao?”  “Cậu tên Tô Thương, còn có thể là họ gì chứ, đương nhiên là họ Tô rồi, tưởng tôi là kẻ ngốc sao?” Đoan Mộc Hải tức giận nói.  “Vậy….”   Tô Thương nhìn sang Đoan Mộc Hải, vội nói tiếp: “Cậu xem, ông nội Tô của cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, cậu nói xem có lẽ nào, tôi chính là ông nội Tô của cậu không?”   “Im mồm!”  Đoan Mộc Hải nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, những lời cậu nói chả đáng là gì, chờ ông nội Tô tới, tôi sẽ đầu lưỡi của cậu, để cậu chết không được yên ổn!”,  “Xem ra cậu là không tin tôi rồi.”  Tô Thương nhếch miệng, lại phất tay lên, dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dùng giọng nói khàn khàn, truyền âm nói: “Tiểu Hải, bây giờ cậu đã tin tôi là ông nội Tô chưa?”  “Cái...cái gì!”  Đoan Mộc Hải tận mắt thấy cảnh này, bỗng trợn to mắt hốc mồm, cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sâu thẳm trong đáy lòng thì không thể bình tĩnh được.  Tô Thương cũng là ông nội Tô sao?  Đây...  Đoan Mộc Hải không tin nổi, đánh chết anh ta cũng không tin.  Nhưng dáng vẻ của Tô Thương lúc này, lại còn truyền âm, còn gọi một tiếng Tiểu Hải thân mật.  Đoan Mộc Hải, tin rồi!  Tô Thương, chính là ông nội!   Không!  Cầu cứu ông nội Tô cái con khỉ ấy, cậu ta cũng là một tên hậu bối nhãi ranh, hơn nữa còn là kẻ thủ của nước D!   “Vậy là tôi lại nhận Tô Thương là ông nội, đáng chết quá!”   Vừa nghĩ tới việc mình bị Tô Thương đùa giỡn lâu như vậy, Đoan Mộc Hải liền tức quá hoá giận, tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phun ra một vũng máu.  Tức hộc máu mồm, đủ để nhìn ra tâm trạng của Đoan Mộc Hải lúc này.  “Tô... Thương!”  

Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu ngọc, Triệu Khai Hãn, Hứa Sơn Cư, Hoa Thời Mạc… Tất cả mọi người ở hiện trường, trên khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.   

???  

Có ý  gì vậy?  

Người này chắc là bị ngốc rồi, nói đùa cái gì thế?  

“Ha ha.”  

Trong lòng Tô Thương biết rõ, không nhịn được mà cười ra tiếng.  

“Cậu cười cái gì!” Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.  

“Cái đó…”  

Tô Thương có chút không đành lòng nói cho Đoan Mộc Hải sự việc, cố nín cười chỉ điểm: “Đoan Mộc Hải, cậu biết tôi họ gì sao?”  

“Cậu tên Tô Thương, còn có thể là họ gì chứ, đương nhiên là họ Tô rồi, tưởng tôi là kẻ ngốc sao?” Đoan Mộc Hải tức giận nói.  

“Vậy….”   

Tô Thương nhìn sang Đoan Mộc Hải, vội nói tiếp: “Cậu xem, ông nội Tô của cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, cậu nói xem có lẽ nào, tôi chính là ông nội Tô của cậu không?”   

“Im mồm!”  

Đoan Mộc Hải nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, những lời cậu nói chả đáng là gì, chờ ông nội Tô tới, tôi sẽ đầu lưỡi của cậu, để cậu chết không được yên ổn!”,  

“Xem ra cậu là không tin tôi rồi.”  

Tô Thương nhếch miệng, lại phất tay lên, dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dùng giọng nói khàn khàn, truyền âm nói: “Tiểu Hải, bây giờ cậu đã tin tôi là ông nội Tô chưa?”  

“Cái...cái gì!”  

Đoan Mộc Hải tận mắt thấy cảnh này, bỗng trợn to mắt hốc mồm, cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sâu thẳm trong đáy lòng thì không thể bình tĩnh được.  

Tô Thương cũng là ông nội Tô sao?  

Đây...  

Đoan Mộc Hải không tin nổi, đánh chết anh ta cũng không tin.  

Nhưng dáng vẻ của Tô Thương lúc này, lại còn truyền âm, còn gọi một tiếng Tiểu Hải thân mật.  

Đoan Mộc Hải, tin rồi!  

Tô Thương, chính là ông nội!   

Không!  

Cầu cứu ông nội Tô cái con khỉ ấy, cậu ta cũng là một tên hậu bối nhãi ranh, hơn nữa còn là kẻ thủ của nước D!   

“Vậy là tôi lại nhận Tô Thương là ông nội, đáng chết quá!”   

Vừa nghĩ tới việc mình bị Tô Thương đùa giỡn lâu như vậy, Đoan Mộc Hải liền tức quá hoá giận, tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phun ra một vũng máu.  

Tức hộc máu mồm, đủ để nhìn ra tâm trạng của Đoan Mộc Hải lúc này.  

“Tô... Thương!”  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu ngọc, Triệu Khai Hãn, Hứa Sơn Cư, Hoa Thời Mạc… Tất cả mọi người ở hiện trường, trên khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.   ???  Có ý  gì vậy?  Người này chắc là bị ngốc rồi, nói đùa cái gì thế?  “Ha ha.”  Trong lòng Tô Thương biết rõ, không nhịn được mà cười ra tiếng.  “Cậu cười cái gì!” Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.  “Cái đó…”  Tô Thương có chút không đành lòng nói cho Đoan Mộc Hải sự việc, cố nín cười chỉ điểm: “Đoan Mộc Hải, cậu biết tôi họ gì sao?”  “Cậu tên Tô Thương, còn có thể là họ gì chứ, đương nhiên là họ Tô rồi, tưởng tôi là kẻ ngốc sao?” Đoan Mộc Hải tức giận nói.  “Vậy….”   Tô Thương nhìn sang Đoan Mộc Hải, vội nói tiếp: “Cậu xem, ông nội Tô của cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, cậu nói xem có lẽ nào, tôi chính là ông nội Tô của cậu không?”   “Im mồm!”  Đoan Mộc Hải nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, những lời cậu nói chả đáng là gì, chờ ông nội Tô tới, tôi sẽ đầu lưỡi của cậu, để cậu chết không được yên ổn!”,  “Xem ra cậu là không tin tôi rồi.”  Tô Thương nhếch miệng, lại phất tay lên, dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dùng giọng nói khàn khàn, truyền âm nói: “Tiểu Hải, bây giờ cậu đã tin tôi là ông nội Tô chưa?”  “Cái...cái gì!”  Đoan Mộc Hải tận mắt thấy cảnh này, bỗng trợn to mắt hốc mồm, cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sâu thẳm trong đáy lòng thì không thể bình tĩnh được.  Tô Thương cũng là ông nội Tô sao?  Đây...  Đoan Mộc Hải không tin nổi, đánh chết anh ta cũng không tin.  Nhưng dáng vẻ của Tô Thương lúc này, lại còn truyền âm, còn gọi một tiếng Tiểu Hải thân mật.  Đoan Mộc Hải, tin rồi!  Tô Thương, chính là ông nội!   Không!  Cầu cứu ông nội Tô cái con khỉ ấy, cậu ta cũng là một tên hậu bối nhãi ranh, hơn nữa còn là kẻ thủ của nước D!   “Vậy là tôi lại nhận Tô Thương là ông nội, đáng chết quá!”   Vừa nghĩ tới việc mình bị Tô Thương đùa giỡn lâu như vậy, Đoan Mộc Hải liền tức quá hoá giận, tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phun ra một vũng máu.  Tức hộc máu mồm, đủ để nhìn ra tâm trạng của Đoan Mộc Hải lúc này.  “Tô... Thương!”  

Chương 864