Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…
Chương 920
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 920Hóa ra A Đóa sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện, nay đã hoàn thành rồi, ngày mai cô ấy sẽ tham gia buổi tuyển chọn cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên ở Tây Kinh, chuẩn bị thông qua cuộc thi để ra mắt.Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi của phía chính phủ Hoa Hạ, những người đứng top trong trận chung kết cuộc thi này về sau đều là ca sĩ có thành tích cao. Bây giờ Hoa Hạ có mười mấy ca sĩ thực lực giỏi đều xuất thân từ cuộc thi này, đây là một cuộc so tài chính thức và có quy mô lớn.Lục Hi cũng khá tán đồng, A Đóa giống như viên minh châu bị bụi bao phủ, nhưng mình đã phát hiện ra cô ấy thì nhất định sẽ khiến cô ấy tỏa ra ánh hào quang. Một đời người dù làm cái gì, có thể có chút thành tựu thì cũng xem như sống không uổng phí rồi.Cúp máy không bao lâu, xe taxi đã dừng lại trước cửa trang viên, Lục Hi trả tiền xuống xe.Đúng lúc đó, Lục Hi phát hiện có một lão giả đứng ven đường đang lẳng lặng nhìn mình.Lão giả mặt mũi gầy gò, để chòm râu dài trắng như tuyết, lão mặc đồ xanh đi tất trắng, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.Lục Hi liếc nhìn rồi đi về phía đình viện.Lúc này, lão giả bước đến trước mặt Lục Hi, ông ta nhìn anh đầy hứng thú.“Ông lão à, có chuyện gì không?”, Lục Hi cau mày hỏi.Lão giả nhìn Lục Hi, trên mặt lộ ra ý cười, ông ta nói: “Không tệ không tệ, lợi hại lắm, ông già đây tự thấy không bằng”.Nói xong câu này, lão giả đột ngột quay đầu rời đi khiến Lục Hi đầu óc mơ hồ.Không thể hiểu nổi, anh lắc đầu rồi nhấn chuông cửa.…Hai ngày sau.Hôm nay, lão đại Ôn Thế Hòa của đại phòng dẫn theo hai người đến trang viên lục phòng. Ông ta ở trong phòng lão đại lục phòng Ôn Thế Khiêm bàn bạc một hồi, sau đó bốn người liền đến trước ngôi nhà của Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.“Ôn Uyển, anh cả tìm em”, Ôn Thế Khiêm đứng ở cửa nói.Không bao lâu, Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đi ra, hai người hành lễ với đám người rồi nói: “Anh cả tới rồi, mời vào trong”.Ông ta gật đầu, dẫn đám người vào nhà.Bọn họ ngồi trong phòng khách, Ôn Uyển đưa trà nước lên. Lúc này, Lục Viễn Sơn hỏi: “Không biết anh cả đến đây có chuyện gì?”Ôn Thế Hòa uống một hớp trà mang tính tượng trưng, sau đó nói.“Viễn Sơn, Uyển à, các em cũng biết anh cả quản việc nội bộ trong gia tộc. Mấy ngày trước gia chủ có lệnh, bảo anh mau chóng tìm ngày tốt để Lục Hi đi tế tổ đổi họ, liệt vào gia phả. Anh thấy hôm nay chính là ngày tốt, chuyện này làm luôn hôm nay, thế nào?”Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn nghe xong, mặt hai người đều cứng lại.Một lát sau, Ôn Uyển nói: “Anh cả, không phải em không nể mặt anh, nhưng đứa nhỏ Lục Hi này tính khí khá ương ngạnh, chuyện này trì hoãn một chút được không?”Nghe thấy lời này của Ôn Uyển, sắc mặt Ôn Thế Hòa liền trầm xuống.Ôn Thế Khiêm nói với Ôn Uyển.
Chương 920
Hóa ra A Đóa sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện, nay đã hoàn thành rồi, ngày mai cô ấy sẽ tham gia buổi tuyển chọn cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên ở Tây Kinh, chuẩn bị thông qua cuộc thi để ra mắt.
Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi của phía chính phủ Hoa Hạ, những người đứng top trong trận chung kết cuộc thi này về sau đều là ca sĩ có thành tích cao. Bây giờ Hoa Hạ có mười mấy ca sĩ thực lực giỏi đều xuất thân từ cuộc thi này, đây là một cuộc so tài chính thức và có quy mô lớn.
Lục Hi cũng khá tán đồng, A Đóa giống như viên minh châu bị bụi bao phủ, nhưng mình đã phát hiện ra cô ấy thì nhất định sẽ khiến cô ấy tỏa ra ánh hào quang. Một đời người dù làm cái gì, có thể có chút thành tựu thì cũng xem như sống không uổng phí rồi.
Cúp máy không bao lâu, xe taxi đã dừng lại trước cửa trang viên, Lục Hi trả tiền xuống xe.
Đúng lúc đó, Lục Hi phát hiện có một lão giả đứng ven đường đang lẳng lặng nhìn mình.
Lão giả mặt mũi gầy gò, để chòm râu dài trắng như tuyết, lão mặc đồ xanh đi tất trắng, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.
Lục Hi liếc nhìn rồi đi về phía đình viện.
Lúc này, lão giả bước đến trước mặt Lục Hi, ông ta nhìn anh đầy hứng thú.
“Ông lão à, có chuyện gì không?”, Lục Hi cau mày hỏi.
Lão giả nhìn Lục Hi, trên mặt lộ ra ý cười, ông ta nói: “Không tệ không tệ, lợi hại lắm, ông già đây tự thấy không bằng”.
Nói xong câu này, lão giả đột ngột quay đầu rời đi khiến Lục Hi đầu óc mơ hồ.
Không thể hiểu nổi, anh lắc đầu rồi nhấn chuông cửa.
…
Hai ngày sau.
Hôm nay, lão đại Ôn Thế Hòa của đại phòng dẫn theo hai người đến trang viên lục phòng. Ông ta ở trong phòng lão đại lục phòng Ôn Thế Khiêm bàn bạc một hồi, sau đó bốn người liền đến trước ngôi nhà của Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.
“Ôn Uyển, anh cả tìm em”, Ôn Thế Khiêm đứng ở cửa nói.
Không bao lâu, Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đi ra, hai người hành lễ với đám người rồi nói: “Anh cả tới rồi, mời vào trong”.
Ông ta gật đầu, dẫn đám người vào nhà.
Bọn họ ngồi trong phòng khách, Ôn Uyển đưa trà nước lên. Lúc này, Lục Viễn Sơn hỏi: “Không biết anh cả đến đây có chuyện gì?”
Ôn Thế Hòa uống một hớp trà mang tính tượng trưng, sau đó nói.
“Viễn Sơn, Uyển à, các em cũng biết anh cả quản việc nội bộ trong gia tộc. Mấy ngày trước gia chủ có lệnh, bảo anh mau chóng tìm ngày tốt để Lục Hi đi tế tổ đổi họ, liệt vào gia phả. Anh thấy hôm nay chính là ngày tốt, chuyện này làm luôn hôm nay, thế nào?”
Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn nghe xong, mặt hai người đều cứng lại.
Một lát sau, Ôn Uyển nói: “Anh cả, không phải em không nể mặt anh, nhưng đứa nhỏ Lục Hi này tính khí khá ương ngạnh, chuyện này trì hoãn một chút được không?”
Nghe thấy lời này của Ôn Uyển, sắc mặt Ôn Thế Hòa liền trầm xuống.
Ôn Thế Khiêm nói với Ôn Uyển.
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 920Hóa ra A Đóa sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện, nay đã hoàn thành rồi, ngày mai cô ấy sẽ tham gia buổi tuyển chọn cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên ở Tây Kinh, chuẩn bị thông qua cuộc thi để ra mắt.Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi của phía chính phủ Hoa Hạ, những người đứng top trong trận chung kết cuộc thi này về sau đều là ca sĩ có thành tích cao. Bây giờ Hoa Hạ có mười mấy ca sĩ thực lực giỏi đều xuất thân từ cuộc thi này, đây là một cuộc so tài chính thức và có quy mô lớn.Lục Hi cũng khá tán đồng, A Đóa giống như viên minh châu bị bụi bao phủ, nhưng mình đã phát hiện ra cô ấy thì nhất định sẽ khiến cô ấy tỏa ra ánh hào quang. Một đời người dù làm cái gì, có thể có chút thành tựu thì cũng xem như sống không uổng phí rồi.Cúp máy không bao lâu, xe taxi đã dừng lại trước cửa trang viên, Lục Hi trả tiền xuống xe.Đúng lúc đó, Lục Hi phát hiện có một lão giả đứng ven đường đang lẳng lặng nhìn mình.Lão giả mặt mũi gầy gò, để chòm râu dài trắng như tuyết, lão mặc đồ xanh đi tất trắng, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.Lục Hi liếc nhìn rồi đi về phía đình viện.Lúc này, lão giả bước đến trước mặt Lục Hi, ông ta nhìn anh đầy hứng thú.“Ông lão à, có chuyện gì không?”, Lục Hi cau mày hỏi.Lão giả nhìn Lục Hi, trên mặt lộ ra ý cười, ông ta nói: “Không tệ không tệ, lợi hại lắm, ông già đây tự thấy không bằng”.Nói xong câu này, lão giả đột ngột quay đầu rời đi khiến Lục Hi đầu óc mơ hồ.Không thể hiểu nổi, anh lắc đầu rồi nhấn chuông cửa.…Hai ngày sau.Hôm nay, lão đại Ôn Thế Hòa của đại phòng dẫn theo hai người đến trang viên lục phòng. Ông ta ở trong phòng lão đại lục phòng Ôn Thế Khiêm bàn bạc một hồi, sau đó bốn người liền đến trước ngôi nhà của Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.“Ôn Uyển, anh cả tìm em”, Ôn Thế Khiêm đứng ở cửa nói.Không bao lâu, Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đi ra, hai người hành lễ với đám người rồi nói: “Anh cả tới rồi, mời vào trong”.Ông ta gật đầu, dẫn đám người vào nhà.Bọn họ ngồi trong phòng khách, Ôn Uyển đưa trà nước lên. Lúc này, Lục Viễn Sơn hỏi: “Không biết anh cả đến đây có chuyện gì?”Ôn Thế Hòa uống một hớp trà mang tính tượng trưng, sau đó nói.“Viễn Sơn, Uyển à, các em cũng biết anh cả quản việc nội bộ trong gia tộc. Mấy ngày trước gia chủ có lệnh, bảo anh mau chóng tìm ngày tốt để Lục Hi đi tế tổ đổi họ, liệt vào gia phả. Anh thấy hôm nay chính là ngày tốt, chuyện này làm luôn hôm nay, thế nào?”Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn nghe xong, mặt hai người đều cứng lại.Một lát sau, Ôn Uyển nói: “Anh cả, không phải em không nể mặt anh, nhưng đứa nhỏ Lục Hi này tính khí khá ương ngạnh, chuyện này trì hoãn một chút được không?”Nghe thấy lời này của Ôn Uyển, sắc mặt Ôn Thế Hòa liền trầm xuống.Ôn Thế Khiêm nói với Ôn Uyển.