Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…
Chương 1007
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 1007Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.Đường Yên nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta cười đáp: “Dù nó có lợi hại cũng không bằng anh Lục đâu”.
Chương 1007
Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.
Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.
Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.
Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.
Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.
“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.
Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.
Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.
Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.
Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.
Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.
Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.
Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.
Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.
“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.
Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.
Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.
Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.
Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.
Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.
Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.
Đường Yên nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta cười đáp: “Dù nó có lợi hại cũng không bằng anh Lục đâu”.
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 1007Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.Đường Yên nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta cười đáp: “Dù nó có lợi hại cũng không bằng anh Lục đâu”.