Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…
Chương 1087
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 1087Đi về phía trước không bao lâu, Lục Hi liền thấy một hẻm núi, xe chậm rãi đi vào.Hẻm núi này dài mười mấy dặm, rộng năm sáu dặm, toàn bộ được đổ bê tông, trên đó vẽ ra mấy đường đua thẳng tắp, còn hai bên đường đua có mấy chục chiếc xe thể thao đang đỗ. Hơn trăm người đứng trước xe thể thao vừa nói vừa cười, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng đỗ ở đó, Lục Hi đỗ bên cạnh rồi đi xuống.Lúc này, Diêu Na nói với Lục Hi: “Qua đây, tôi dẫn anh đi gặp lão đại”.Lục Hi nhướng mày, anh đi qua đó, Tiết Cảnh Thiên cũng đi theo phía sau.Diêu Na dẫn Lục Hi đi về phía trước, ở đó có mười mấy người thân thể cường tráng khỏe đẹp như vận động viên thể thao, có mấy người bên hông đeo súng lục không một chút che giấu.Giữa đám người có một tên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đôi mắt giống như chim ưng, vẻ mặt lạnh lùng đang hút xì gà.Lúc này, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên dẫn Lục Hi đến trước mặt đám người, Diêu Na nói với người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia.“Lão đại Lưu, một người bạn của tôi cũng muốn chơi, tôi dẫn anh ta tới rồi”.Nói xong Diêu Na chỉ vào Lục Hi rồi giới thiệu: “Anh ta tên là Lục Hi, vị này chính là lão đại Lưu – người tổ chức cuộc đua ở đây”.Lục Hi biết người này chính là Lưu Diệu, anh cười một tiếng: “Lão đại Lưu, lần đầu đến đây, xin được quan tâm nhiều hơn”.Lưu Diệu lạnh nhạt nhìn anh rồi nói: “Nếu là Diêu Na giới thiệu tôi cũng không hỏi nhiều, Diêu Na, cô nói cho anh ta biết quy định ở đây, bảo anh ta đừng gây cho tôi phiền toái”.Diêu Na gật đầu, cô ta dẫn Lục Hi quay về vị trí xe của mình.Ba người đứng bên cạnh xe, lúc này Diêu Na bắt đầu giải thích quy định ở nơi này cho Lục Hi.Hóa ra, cuộc đua ở đây không phải hôm nào cũng tổ chức, đều là không có thời gian cố định, tay đua ở đây phải đăng ký với lão đại Lưu, sẽ có thuộc hạ của lão đại Lưu chuyên phụ trách liên hệ, thời gian tổ chức không theo giờ quy định.Cuộc so tài chia làm hai phần, chặng đua ngắn năm kilomet trong hẻm núi, tham gia tự do, hai người thi đấu tự chọn đối thủ, sau khi thương lượng xong thì đặt tiền cược, lão đại Lưu phụ trách nhân viên trong hạng mục này là được.Sau khi thi đấu phân ra thắng bại, khấu trừ một phần mười phí, phần còn lại sẽ cho người thắng cuộc.Còn lại chính là đường đua Thập Nhị Bàn nổi tiếng, tay đua tham gia xuất phát từ hẻm núi đến sân thượng trên đỉnh núi rồi quay đầu về hẻm núi, người thắng hạng nhất được thưởng toàn bộ tiền thưởng, mà ở đỉnh núi có người phụ trách tính giờ và giám sát xem tay đua đã đến hay chưa.Nguồn tiền thưởng do tất cả tuyển thủ tham gia dự thi nộp một trăm ngàn phí ghi danh, ai được hạng nhất sẽ được rút tất cả tiền thưởng.Còn có một loại chính là hẹn chiến hai bên, tự quyết định tiền đặt cược, nhỏ thì mấy ngàn tệ, lớn thì hàng trăm hay hàng chục triệu, cũng không hạn chế.Lục Hi nghe xong liền gật đầu, Tư Không Trích Tinh đã hẹn chiến với Lưu Diệu, thua năm triệu, lại còn thiếu chút nữa mất mạng, đó chính là cách thức thi đấu cuối cùng mà Diêu Na nói.Thi đấu ở đây tiền đặt cược cũng không ít, suy cho cùng đa số người đều không phải nhà giàu có, giống như Tiết Cảnh Thiên, chỉ là mua xe rồi lắp ráp lại, nợ từ ngày này sang ngày khác, còn phải dựa vào đua xe thắng. Người có tiền như Diêu Na dù sao cũng là số ít, mà Diêu Na cũng nói rồi, cô ta không thiếu tiền, chỉ là thích đua xe, chơi thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.
Chương 1087
Đi về phía trước không bao lâu, Lục Hi liền thấy một hẻm núi, xe chậm rãi đi vào.
Hẻm núi này dài mười mấy dặm, rộng năm sáu dặm, toàn bộ được đổ bê tông, trên đó vẽ ra mấy đường đua thẳng tắp, còn hai bên đường đua có mấy chục chiếc xe thể thao đang đỗ. Hơn trăm người đứng trước xe thể thao vừa nói vừa cười, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng đỗ ở đó, Lục Hi đỗ bên cạnh rồi đi xuống.
Lúc này, Diêu Na nói với Lục Hi: “Qua đây, tôi dẫn anh đi gặp lão đại”.
Lục Hi nhướng mày, anh đi qua đó, Tiết Cảnh Thiên cũng đi theo phía sau.
Diêu Na dẫn Lục Hi đi về phía trước, ở đó có mười mấy người thân thể cường tráng khỏe đẹp như vận động viên thể thao, có mấy người bên hông đeo súng lục không một chút che giấu.
Giữa đám người có một tên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đôi mắt giống như chim ưng, vẻ mặt lạnh lùng đang hút xì gà.
Lúc này, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên dẫn Lục Hi đến trước mặt đám người, Diêu Na nói với người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia.
“Lão đại Lưu, một người bạn của tôi cũng muốn chơi, tôi dẫn anh ta tới rồi”.
Nói xong Diêu Na chỉ vào Lục Hi rồi giới thiệu: “Anh ta tên là Lục Hi, vị này chính là lão đại Lưu – người tổ chức cuộc đua ở đây”.
Lục Hi biết người này chính là Lưu Diệu, anh cười một tiếng: “Lão đại Lưu, lần đầu đến đây, xin được quan tâm nhiều hơn”.
Lưu Diệu lạnh nhạt nhìn anh rồi nói: “Nếu là Diêu Na giới thiệu tôi cũng không hỏi nhiều, Diêu Na, cô nói cho anh ta biết quy định ở đây, bảo anh ta đừng gây cho tôi phiền toái”.
Diêu Na gật đầu, cô ta dẫn Lục Hi quay về vị trí xe của mình.
Ba người đứng bên cạnh xe, lúc này Diêu Na bắt đầu giải thích quy định ở nơi này cho Lục Hi.
Hóa ra, cuộc đua ở đây không phải hôm nào cũng tổ chức, đều là không có thời gian cố định, tay đua ở đây phải đăng ký với lão đại Lưu, sẽ có thuộc hạ của lão đại Lưu chuyên phụ trách liên hệ, thời gian tổ chức không theo giờ quy định.
Cuộc so tài chia làm hai phần, chặng đua ngắn năm kilomet trong hẻm núi, tham gia tự do, hai người thi đấu tự chọn đối thủ, sau khi thương lượng xong thì đặt tiền cược, lão đại Lưu phụ trách nhân viên trong hạng mục này là được.
Sau khi thi đấu phân ra thắng bại, khấu trừ một phần mười phí, phần còn lại sẽ cho người thắng cuộc.
Còn lại chính là đường đua Thập Nhị Bàn nổi tiếng, tay đua tham gia xuất phát từ hẻm núi đến sân thượng trên đỉnh núi rồi quay đầu về hẻm núi, người thắng hạng nhất được thưởng toàn bộ tiền thưởng, mà ở đỉnh núi có người phụ trách tính giờ và giám sát xem tay đua đã đến hay chưa.
Nguồn tiền thưởng do tất cả tuyển thủ tham gia dự thi nộp một trăm ngàn phí ghi danh, ai được hạng nhất sẽ được rút tất cả tiền thưởng.
Còn có một loại chính là hẹn chiến hai bên, tự quyết định tiền đặt cược, nhỏ thì mấy ngàn tệ, lớn thì hàng trăm hay hàng chục triệu, cũng không hạn chế.
Lục Hi nghe xong liền gật đầu, Tư Không Trích Tinh đã hẹn chiến với Lưu Diệu, thua năm triệu, lại còn thiếu chút nữa mất mạng, đó chính là cách thức thi đấu cuối cùng mà Diêu Na nói.
Thi đấu ở đây tiền đặt cược cũng không ít, suy cho cùng đa số người đều không phải nhà giàu có, giống như Tiết Cảnh Thiên, chỉ là mua xe rồi lắp ráp lại, nợ từ ngày này sang ngày khác, còn phải dựa vào đua xe thắng. Người có tiền như Diêu Na dù sao cũng là số ít, mà Diêu Na cũng nói rồi, cô ta không thiếu tiền, chỉ là thích đua xe, chơi thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 1087Đi về phía trước không bao lâu, Lục Hi liền thấy một hẻm núi, xe chậm rãi đi vào.Hẻm núi này dài mười mấy dặm, rộng năm sáu dặm, toàn bộ được đổ bê tông, trên đó vẽ ra mấy đường đua thẳng tắp, còn hai bên đường đua có mấy chục chiếc xe thể thao đang đỗ. Hơn trăm người đứng trước xe thể thao vừa nói vừa cười, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng đỗ ở đó, Lục Hi đỗ bên cạnh rồi đi xuống.Lúc này, Diêu Na nói với Lục Hi: “Qua đây, tôi dẫn anh đi gặp lão đại”.Lục Hi nhướng mày, anh đi qua đó, Tiết Cảnh Thiên cũng đi theo phía sau.Diêu Na dẫn Lục Hi đi về phía trước, ở đó có mười mấy người thân thể cường tráng khỏe đẹp như vận động viên thể thao, có mấy người bên hông đeo súng lục không một chút che giấu.Giữa đám người có một tên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đôi mắt giống như chim ưng, vẻ mặt lạnh lùng đang hút xì gà.Lúc này, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên dẫn Lục Hi đến trước mặt đám người, Diêu Na nói với người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia.“Lão đại Lưu, một người bạn của tôi cũng muốn chơi, tôi dẫn anh ta tới rồi”.Nói xong Diêu Na chỉ vào Lục Hi rồi giới thiệu: “Anh ta tên là Lục Hi, vị này chính là lão đại Lưu – người tổ chức cuộc đua ở đây”.Lục Hi biết người này chính là Lưu Diệu, anh cười một tiếng: “Lão đại Lưu, lần đầu đến đây, xin được quan tâm nhiều hơn”.Lưu Diệu lạnh nhạt nhìn anh rồi nói: “Nếu là Diêu Na giới thiệu tôi cũng không hỏi nhiều, Diêu Na, cô nói cho anh ta biết quy định ở đây, bảo anh ta đừng gây cho tôi phiền toái”.Diêu Na gật đầu, cô ta dẫn Lục Hi quay về vị trí xe của mình.Ba người đứng bên cạnh xe, lúc này Diêu Na bắt đầu giải thích quy định ở nơi này cho Lục Hi.Hóa ra, cuộc đua ở đây không phải hôm nào cũng tổ chức, đều là không có thời gian cố định, tay đua ở đây phải đăng ký với lão đại Lưu, sẽ có thuộc hạ của lão đại Lưu chuyên phụ trách liên hệ, thời gian tổ chức không theo giờ quy định.Cuộc so tài chia làm hai phần, chặng đua ngắn năm kilomet trong hẻm núi, tham gia tự do, hai người thi đấu tự chọn đối thủ, sau khi thương lượng xong thì đặt tiền cược, lão đại Lưu phụ trách nhân viên trong hạng mục này là được.Sau khi thi đấu phân ra thắng bại, khấu trừ một phần mười phí, phần còn lại sẽ cho người thắng cuộc.Còn lại chính là đường đua Thập Nhị Bàn nổi tiếng, tay đua tham gia xuất phát từ hẻm núi đến sân thượng trên đỉnh núi rồi quay đầu về hẻm núi, người thắng hạng nhất được thưởng toàn bộ tiền thưởng, mà ở đỉnh núi có người phụ trách tính giờ và giám sát xem tay đua đã đến hay chưa.Nguồn tiền thưởng do tất cả tuyển thủ tham gia dự thi nộp một trăm ngàn phí ghi danh, ai được hạng nhất sẽ được rút tất cả tiền thưởng.Còn có một loại chính là hẹn chiến hai bên, tự quyết định tiền đặt cược, nhỏ thì mấy ngàn tệ, lớn thì hàng trăm hay hàng chục triệu, cũng không hạn chế.Lục Hi nghe xong liền gật đầu, Tư Không Trích Tinh đã hẹn chiến với Lưu Diệu, thua năm triệu, lại còn thiếu chút nữa mất mạng, đó chính là cách thức thi đấu cuối cùng mà Diêu Na nói.Thi đấu ở đây tiền đặt cược cũng không ít, suy cho cùng đa số người đều không phải nhà giàu có, giống như Tiết Cảnh Thiên, chỉ là mua xe rồi lắp ráp lại, nợ từ ngày này sang ngày khác, còn phải dựa vào đua xe thắng. Người có tiền như Diêu Na dù sao cũng là số ít, mà Diêu Na cũng nói rồi, cô ta không thiếu tiền, chỉ là thích đua xe, chơi thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.