“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 890

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ừng ực.  Tô Thương ngơ ngác nhìn theo hình ảnh trước mặt, trợn mắt lên nhìn, trong lòng rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh được.  Một cô gái dễ thương xinh đẹp, mười sáu tuổi, trên người tỏa ra mùi thơm mê người, cứ như vậy mà xuất hiện trên giường, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.  Điều khiến cho người khác rung động nhất, chính là cô gái này cầm trong tay cái đuôi mềm mại như nhung, có mùi vị khác lạ, đang nhìn mình mới một vẻ mặt tươi cười.  Tô Thương...nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, tim đập loạn thình thịch.  "Cậu chủ."  Lúc này, Thục Phân lần nữa cầm cái đuôi màu trắng, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Tô Thương, sau đó dịu dàng nói: "Tôi là Thục Phân, tôi đã biến được thành hình người rồi."  "Ừm, tôi, tôi biết rồi."  Nghe được giọng nói trong trẻo của cô gái, Tô Thương lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức đứng xuống giường, dời ánh mắt nói ra: "Thục Phân, cô đừng có lấy cái đuôi mà cọ tôi nữa."  "Vì sao chứ?" đôi mắt đẹp của Thục Phân nhìn sang Tô Thương, ấm ức nói ra: "Cậu chủ, cậu chán ghét tôi sao?"  "Không ghét."  Tô Thương hắng giọng một cái rồi nói: "Có điều, trai gái khác nhau, cô là con gái, chúng ta đừng dựa vào quá gần nhau."  "Vì sao mà không thể dựa vào quá gần chứ?"  Đôi mắt đẹp của Thục Phân đầy nghi ngờ, vừa nói, vừa hết lần này đến lần khác tiến vào gần Tô Thương, nhất thời cảm thấy tình cảnh này thật tuyệt vời.  "Bởi vì...."  Tô Thương vội vàng nói: "Khụ khụ, Thục Phân, cô nhanh mặc quần áo vào đi."  "Mặc quần áo? tôi từ trước đến nay chưa từng mặc quần áo, tại sao phải mặc quần áo, tôi thấy thế này rất đẹp mà." Thục Phân cúi đầu nhìn vào cơ thể của mình, rõ ràng là rất hài lòng với cơ thể của mình.  "Cái này...bên ngoài lạnh như vậy, không mặc quần áo thì sẽ bị lạnh hỏng hết người đó." Tô Thương thuận miệng nói ra.  "Tôi không sợ lạnh."  Thục Phân vừa cười vừa nói: "Cậu chủ, tôi có thể không cần mặc quần áo rồi chứ?"  "Không được!"  Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Tôi lệnh cho cô, nhất định phải mặc quần áo, trước tiên cô cứ ở trên giường, dùng chăn che người lại, tôi ra ngoài mua quần áo cho cô!"  "Được thôi."  Thục Phân có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tô Thương nói mà làm theo, dùng chăn che lại cơ thể, để lộ đầu ra bên ngoài, một khuôn mặt trong sạch không dính bụi trần, nghiêng nước nghiêng thành.  "Đúng rồi."  Tô Thương đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Thục Phân, trước đó tôi có truyền cho cô một kiến thức về tu chân, lần này cô đột phá đên Trúc cơ, có cảm giác khác biệt gì khi đến trái đất không?"  "Có."  Thục Phân trả lời lại nói: "Cậu chủ, quy luật pháp tắc ở trái đất khá kì lạ nha."  "Ở đây, sức mạnh của người tu chân ở đây sẽ được phóng đại gấp mấy lần, Trúc cơ có thể bay trên không trung, chém núi bằng tay không." 

Ừng ực.  

Tô Thương ngơ ngác nhìn theo hình ảnh trước mặt, trợn mắt lên nhìn, trong lòng rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh được.  

Một cô gái dễ thương xinh đẹp, mười sáu tuổi, trên người tỏa ra mùi thơm mê người, cứ như vậy mà xuất hiện trên giường, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.  

Điều khiến cho người khác rung động nhất, chính là cô gái này cầm trong tay cái đuôi mềm mại như nhung, có mùi vị khác lạ, đang nhìn mình mới một vẻ mặt tươi cười.  

Tô Thương...nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, tim đập loạn thình thịch.  

"Cậu chủ."  

Lúc này, Thục Phân lần nữa cầm cái đuôi màu trắng, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Tô Thương, sau đó dịu dàng nói: "Tôi là Thục Phân, tôi đã biến được thành hình người rồi."  

"Ừm, tôi, tôi biết rồi."  

Nghe được giọng nói trong trẻo của cô gái, Tô Thương lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức đứng xuống giường, dời ánh mắt nói ra: "Thục Phân, cô đừng có lấy cái đuôi mà cọ tôi nữa."  

"Vì sao chứ?" đôi mắt đẹp của Thục Phân nhìn sang Tô Thương, ấm ức nói ra: "Cậu chủ, cậu chán ghét tôi sao?"  

"Không ghét."  

Tô Thương hắng giọng một cái rồi nói: "Có điều, trai gái khác nhau, cô là con gái, chúng ta đừng dựa vào quá gần nhau."  

"Vì sao mà không thể dựa vào quá gần chứ?"  

Đôi mắt đẹp của Thục Phân đầy nghi ngờ, vừa nói, vừa hết lần này đến lần khác tiến vào gần Tô Thương, nhất thời cảm thấy tình cảnh này thật tuyệt vời.  

"Bởi vì...."  

Tô Thương vội vàng nói: "Khụ khụ, Thục Phân, cô nhanh mặc quần áo vào đi."  

"Mặc quần áo? tôi từ trước đến nay chưa từng mặc quần áo, tại sao phải mặc quần áo, tôi thấy thế này rất đẹp mà." Thục Phân cúi đầu nhìn vào cơ thể của mình, rõ ràng là rất hài lòng với cơ thể của mình.  

"Cái này...bên ngoài lạnh như vậy, không mặc quần áo thì sẽ bị lạnh hỏng hết người đó." Tô Thương thuận miệng nói ra.  

"Tôi không sợ lạnh."  

Thục Phân vừa cười vừa nói: "Cậu chủ, tôi có thể không cần mặc quần áo rồi chứ?"  

"Không được!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Tôi lệnh cho cô, nhất định phải mặc quần áo, trước tiên cô cứ ở trên giường, dùng chăn che người lại, tôi ra ngoài mua quần áo cho cô!"  

"Được thôi."  

Thục Phân có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tô Thương nói mà làm theo, dùng chăn che lại cơ thể, để lộ đầu ra bên ngoài, một khuôn mặt trong sạch không dính bụi trần, nghiêng nước nghiêng thành.  

"Đúng rồi."  

Tô Thương đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Thục Phân, trước đó tôi có truyền cho cô một kiến thức về tu chân, lần này cô đột phá đên Trúc cơ, có cảm giác khác biệt gì khi đến trái đất không?"  

"Có."  

Thục Phân trả lời lại nói: "Cậu chủ, quy luật pháp tắc ở trái đất khá kì lạ nha."  

"Ở đây, sức mạnh của người tu chân ở đây sẽ được phóng đại gấp mấy lần, Trúc cơ có thể bay trên không trung, chém núi bằng tay không." 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ừng ực.  Tô Thương ngơ ngác nhìn theo hình ảnh trước mặt, trợn mắt lên nhìn, trong lòng rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh được.  Một cô gái dễ thương xinh đẹp, mười sáu tuổi, trên người tỏa ra mùi thơm mê người, cứ như vậy mà xuất hiện trên giường, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.  Điều khiến cho người khác rung động nhất, chính là cô gái này cầm trong tay cái đuôi mềm mại như nhung, có mùi vị khác lạ, đang nhìn mình mới một vẻ mặt tươi cười.  Tô Thương...nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, tim đập loạn thình thịch.  "Cậu chủ."  Lúc này, Thục Phân lần nữa cầm cái đuôi màu trắng, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Tô Thương, sau đó dịu dàng nói: "Tôi là Thục Phân, tôi đã biến được thành hình người rồi."  "Ừm, tôi, tôi biết rồi."  Nghe được giọng nói trong trẻo của cô gái, Tô Thương lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức đứng xuống giường, dời ánh mắt nói ra: "Thục Phân, cô đừng có lấy cái đuôi mà cọ tôi nữa."  "Vì sao chứ?" đôi mắt đẹp của Thục Phân nhìn sang Tô Thương, ấm ức nói ra: "Cậu chủ, cậu chán ghét tôi sao?"  "Không ghét."  Tô Thương hắng giọng một cái rồi nói: "Có điều, trai gái khác nhau, cô là con gái, chúng ta đừng dựa vào quá gần nhau."  "Vì sao mà không thể dựa vào quá gần chứ?"  Đôi mắt đẹp của Thục Phân đầy nghi ngờ, vừa nói, vừa hết lần này đến lần khác tiến vào gần Tô Thương, nhất thời cảm thấy tình cảnh này thật tuyệt vời.  "Bởi vì...."  Tô Thương vội vàng nói: "Khụ khụ, Thục Phân, cô nhanh mặc quần áo vào đi."  "Mặc quần áo? tôi từ trước đến nay chưa từng mặc quần áo, tại sao phải mặc quần áo, tôi thấy thế này rất đẹp mà." Thục Phân cúi đầu nhìn vào cơ thể của mình, rõ ràng là rất hài lòng với cơ thể của mình.  "Cái này...bên ngoài lạnh như vậy, không mặc quần áo thì sẽ bị lạnh hỏng hết người đó." Tô Thương thuận miệng nói ra.  "Tôi không sợ lạnh."  Thục Phân vừa cười vừa nói: "Cậu chủ, tôi có thể không cần mặc quần áo rồi chứ?"  "Không được!"  Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Tôi lệnh cho cô, nhất định phải mặc quần áo, trước tiên cô cứ ở trên giường, dùng chăn che người lại, tôi ra ngoài mua quần áo cho cô!"  "Được thôi."  Thục Phân có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tô Thương nói mà làm theo, dùng chăn che lại cơ thể, để lộ đầu ra bên ngoài, một khuôn mặt trong sạch không dính bụi trần, nghiêng nước nghiêng thành.  "Đúng rồi."  Tô Thương đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Thục Phân, trước đó tôi có truyền cho cô một kiến thức về tu chân, lần này cô đột phá đên Trúc cơ, có cảm giác khác biệt gì khi đến trái đất không?"  "Có."  Thục Phân trả lời lại nói: "Cậu chủ, quy luật pháp tắc ở trái đất khá kì lạ nha."  "Ở đây, sức mạnh của người tu chân ở đây sẽ được phóng đại gấp mấy lần, Trúc cơ có thể bay trên không trung, chém núi bằng tay không." 

Chương 890