“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 901

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Hàn Vân Hà nhìn chăm chú Tô Thương, trầm giọng nói: "Mẹ sẽ khiến con phải trả cái giá thật lớn."  "Còn về chuyện mẹ có thực lực này hay không...Ha ha, tin hay không thì tùy con, dù sao lời cần nói thì mẹ cũng nói hết cho con rồi." Hàn Vân Hà cười nói bổ sung.  "Mẹ vợ, dù mẹ không nói, thì con cũng sẽ làm như vậy, Lý Nguyệt vĩnh viễn là người con yêu nhất." Tô Thương nghiêm túc cam đoan.  "Ừm."  Hàn Vân Hà nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại liền nói: "Còn một việc nữa, con với Lý Nguyệt, định khi nào sinh con?"  "Mẹ..." Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời mặt đỏ ngại ngùng nói: "Sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ."  "Cái này có gì mà ngại chứ."  Hàn Vân Hà nghiêm túc nói: "Giang Tuyết Nhi một pháo nổ hai lần, mọc ra một đôi kim đồng ngọc nữ đó, Lý Nguyệt, con phải chứng minh mình có khả năng sinh con giống cô ấy chứ, mẹ tin tưởng con."  "Mẹ!"  Lý Nguyệt cúi đầu xuống, thẹn thùng nói: "Nếu như mẹ cứ nói chuyện này, con sẽ không thèm quan tâm mẹ nữa."  "Được được được, mẹ không nhắc đến nữa."  Hàn Vân Hà cười cười, lúc này mởi đổi đề tài, cùng Tô Thương nói nhũng chuyện khác.  Nửa tiếng sau, Tô Thương nhớ đến Thục Phân đang ở trong nhà, chờ đợi mình đưa quần áo về, thế là liền đứng lên nói lời tạm biệt.  Ngay sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng đi đến bên ngoài trang viên nhà họ Lý.  "Vợ à, mấy ngày nữa, anh có một số chuyện cần phải xử lý, chỉ sợ không bên em được rồi."  Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, bảo đảm nói: "Em yên tâm, chờ sau khi làm xong chuyện, anh sẽ về Giang Bắc ngay, vĩnh viễn không xa em nữa."  "Ừm."  Lý Nguyệt rất muốn biết Tô Thương làm việc gì, nhưng lại cảm thấy mình không nên hỏi nhiều như thế, nên gật đầu nói: "Tô Thương, cho dù anh làm chuyện gì, cũng đều phải cẩn thận nhé."  "Ha ha, vợ, không cần lo lắng cho anh, bây giờ khắp thiên hạ, không có ai làm gì được anh đâu." Tô Thương tin tưởng tuyệt đối nói.  "Vậy là tốt rồi."  Lý Nguyệt lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Đúng rồi, Tô Thương, trước đây không phải anh nói, anh đã tìm được tung tích của Giang Tuyết Nhi hay sao, nếu như anh có thời gian, thì đưa cô ấy về Giang Bắc nha.  

Hàn Vân Hà nhìn chăm chú Tô Thương, trầm giọng nói: "Mẹ sẽ khiến con phải trả cái giá thật lớn."  

"Còn về chuyện mẹ có thực lực này hay không...Ha ha, tin hay không thì tùy con, dù sao lời cần nói thì mẹ cũng nói hết cho con rồi." Hàn Vân Hà cười nói bổ sung.  

"Mẹ vợ, dù mẹ không nói, thì con cũng sẽ làm như vậy, Lý Nguyệt vĩnh viễn là người con yêu nhất." Tô Thương nghiêm túc cam đoan.  

"Ừm."  

Hàn Vân Hà nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại liền nói: "Còn một việc nữa, con với Lý Nguyệt, định khi nào sinh con?"  

"Mẹ..." Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời mặt đỏ ngại ngùng nói: "Sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ."  

"Cái này có gì mà ngại chứ."  

Hàn Vân Hà nghiêm túc nói: "Giang Tuyết Nhi một pháo nổ hai lần, mọc ra một đôi kim đồng ngọc nữ đó, Lý Nguyệt, con phải chứng minh mình có khả năng sinh con giống cô ấy chứ, mẹ tin tưởng con."  

"Mẹ!"  

Lý Nguyệt cúi đầu xuống, thẹn thùng nói: "Nếu như mẹ cứ nói chuyện này, con sẽ không thèm quan tâm mẹ nữa."  

"Được được được, mẹ không nhắc đến nữa."  

Hàn Vân Hà cười cười, lúc này mởi đổi đề tài, cùng Tô Thương nói nhũng chuyện khác.  

Nửa tiếng sau, Tô Thương nhớ đến Thục Phân đang ở trong nhà, chờ đợi mình đưa quần áo về, thế là liền đứng lên nói lời tạm biệt.  

Ngay sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng đi đến bên ngoài trang viên nhà họ Lý.  

"Vợ à, mấy ngày nữa, anh có một số chuyện cần phải xử lý, chỉ sợ không bên em được rồi."  

Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, bảo đảm nói: "Em yên tâm, chờ sau khi làm xong chuyện, anh sẽ về Giang Bắc ngay, vĩnh viễn không xa em nữa."  

"Ừm."  

Lý Nguyệt rất muốn biết Tô Thương làm việc gì, nhưng lại cảm thấy mình không nên hỏi nhiều như thế, nên gật đầu nói: "Tô Thương, cho dù anh làm chuyện gì, cũng đều phải cẩn thận nhé."  

"Ha ha, vợ, không cần lo lắng cho anh, bây giờ khắp thiên hạ, không có ai làm gì được anh đâu." Tô Thương tin tưởng tuyệt đối nói.  

"Vậy là tốt rồi."  

Lý Nguyệt lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Đúng rồi, Tô Thương, trước đây không phải anh nói, anh đã tìm được tung tích của Giang Tuyết Nhi hay sao, nếu như anh có thời gian, thì đưa cô ấy về Giang Bắc nha.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Hàn Vân Hà nhìn chăm chú Tô Thương, trầm giọng nói: "Mẹ sẽ khiến con phải trả cái giá thật lớn."  "Còn về chuyện mẹ có thực lực này hay không...Ha ha, tin hay không thì tùy con, dù sao lời cần nói thì mẹ cũng nói hết cho con rồi." Hàn Vân Hà cười nói bổ sung.  "Mẹ vợ, dù mẹ không nói, thì con cũng sẽ làm như vậy, Lý Nguyệt vĩnh viễn là người con yêu nhất." Tô Thương nghiêm túc cam đoan.  "Ừm."  Hàn Vân Hà nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại liền nói: "Còn một việc nữa, con với Lý Nguyệt, định khi nào sinh con?"  "Mẹ..." Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời mặt đỏ ngại ngùng nói: "Sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ."  "Cái này có gì mà ngại chứ."  Hàn Vân Hà nghiêm túc nói: "Giang Tuyết Nhi một pháo nổ hai lần, mọc ra một đôi kim đồng ngọc nữ đó, Lý Nguyệt, con phải chứng minh mình có khả năng sinh con giống cô ấy chứ, mẹ tin tưởng con."  "Mẹ!"  Lý Nguyệt cúi đầu xuống, thẹn thùng nói: "Nếu như mẹ cứ nói chuyện này, con sẽ không thèm quan tâm mẹ nữa."  "Được được được, mẹ không nhắc đến nữa."  Hàn Vân Hà cười cười, lúc này mởi đổi đề tài, cùng Tô Thương nói nhũng chuyện khác.  Nửa tiếng sau, Tô Thương nhớ đến Thục Phân đang ở trong nhà, chờ đợi mình đưa quần áo về, thế là liền đứng lên nói lời tạm biệt.  Ngay sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng đi đến bên ngoài trang viên nhà họ Lý.  "Vợ à, mấy ngày nữa, anh có một số chuyện cần phải xử lý, chỉ sợ không bên em được rồi."  Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, bảo đảm nói: "Em yên tâm, chờ sau khi làm xong chuyện, anh sẽ về Giang Bắc ngay, vĩnh viễn không xa em nữa."  "Ừm."  Lý Nguyệt rất muốn biết Tô Thương làm việc gì, nhưng lại cảm thấy mình không nên hỏi nhiều như thế, nên gật đầu nói: "Tô Thương, cho dù anh làm chuyện gì, cũng đều phải cẩn thận nhé."  "Ha ha, vợ, không cần lo lắng cho anh, bây giờ khắp thiên hạ, không có ai làm gì được anh đâu." Tô Thương tin tưởng tuyệt đối nói.  "Vậy là tốt rồi."  Lý Nguyệt lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Đúng rồi, Tô Thương, trước đây không phải anh nói, anh đã tìm được tung tích của Giang Tuyết Nhi hay sao, nếu như anh có thời gian, thì đưa cô ấy về Giang Bắc nha.  

Chương 901