“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 908
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương khẽ cười nói: "Đúng rồi, Tuyết Nhi, em có thể đem theo Du Du đến núi Võ đang không, anh nhớ nó quá." “Được, Du Du cũng luôn nhớ tới anh, con nhóc suốt ngày nhắc tới anh.” Thiên Sơn Tuyết không hề từ chối, sau khi tạm biệt Tô Thương xong thì cúp máy. “Núi Võ đang, ha ha, lần này có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.” Khoé miệng Tô Thương nhếch lên cười, sau khi anh cất điện thoại vào vòng tay chứa đồ, thì lái xe rời khỏi trung tâm thương mại. Không lâu sau. Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, vừa bước vào phòng, Thục Phân đang cuộn mình trong cái mền liền nhảy vọt ra, lao vào lòng của Tô Thương. “Cậu chủ~” Cái đầu nhỏ nhắn của Thục Phân cứ cọ vào ngực của Tô Thương, lộ ra một nụ cười mãn nguyện. “Khụ khụ.” Tô Thương sờ sống mũi, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Thục Phân, ngoan ngoãn chút đi, về giường nằm đi.” “Hi hi, cậu chủ, tôi biết là anh có ý với tôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chờ đợi anh.” Thục Phân nở một nụ cười, rồi sau đó loé lên một cái thì bóng dáng đã xuất hiện lại ở trên giường, sau đó là giọng một cô gái lanh lảnh vang lên: “Cậu chủ, mau đến chơi đi nào.” “Chơi cái đầu cô.” Tô Thương đen sầm mặt lại, trong đầu nghĩ một cái, liền đem hết đống áo quần quăng lên giường, đè nén sự kích động trong lòng của mình xuống, nói: “Mặc áo quần vào, tôi ở bên ngoài chờ cô.” “Cậu chủ ~ Anh không đứng xem người ta mặc áo quần sao?” Thục Phân nũng nịu nói. “Không…Không xem.” Tô Thương mở miệng từ chối, mặt bị Thục Phân trêu ghẹo cho đỏ bừng lên, thế là anh liền quay người rời đi. “Đúng là chán phèo mà.” Thục Phân than thở một câu rồi nói: “Cậu chủ, đừng đi ra ngoài nữa, tôi mặc quần áo xong rồi.” “Ừm.” Tô Thương gật gật đầu, sau đó quay người lại nhìn Thục Phân, kết quả là trong nháy mắt mặt anh lập tức đỏ bừng lên. Chỉ nhìn thấy lúc này, áo quần anh đưa vẫn đang nằm yên trên giường, thậm chí ngay cả drap trải giường cũng bị Thục Phân ném qua một bên, Thục Phân bây giờ đang nằm trên giường vô cùng gợi tình. “Cậu chủ, anh nhìn thấy body của người ta rồi thì người ta sau này là người của cậu chủ rồi đó.” Thục Phân nũng nịu nói. “Cô lừa tôi!” Tô Thương nghiến răng nói: “Đừng quậy nữa, nhanh mặc áo quần vào, tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô.” “Được thôi.”
Tô Thương khẽ cười nói: "Đúng rồi, Tuyết Nhi, em có thể đem theo Du Du đến núi Võ đang không, anh nhớ nó quá."
“Được, Du Du cũng luôn nhớ tới anh, con nhóc suốt ngày nhắc tới anh.”
Thiên Sơn Tuyết không hề từ chối, sau khi tạm biệt Tô Thương xong thì cúp máy.
“Núi Võ đang, ha ha, lần này có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.”
Khoé miệng Tô Thương nhếch lên cười, sau khi anh cất điện thoại vào vòng tay chứa đồ, thì lái xe rời khỏi trung tâm thương mại.
Không lâu sau.
Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, vừa bước vào phòng, Thục Phân đang cuộn mình trong cái mền liền nhảy vọt ra, lao vào lòng của Tô Thương.
“Cậu chủ~”
Cái đầu nhỏ nhắn của Thục Phân cứ cọ vào ngực của Tô Thương, lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
“Khụ khụ.”
Tô Thương sờ sống mũi, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Thục Phân, ngoan ngoãn chút đi, về giường nằm đi.”
“Hi hi, cậu chủ, tôi biết là anh có ý với tôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chờ đợi anh.”
Thục Phân nở một nụ cười, rồi sau đó loé lên một cái thì bóng dáng đã xuất hiện lại ở trên giường, sau đó là giọng một cô gái lanh lảnh vang lên: “Cậu chủ, mau đến chơi đi nào.”
“Chơi cái đầu cô.”
Tô Thương đen sầm mặt lại, trong đầu nghĩ một cái, liền đem hết đống áo quần quăng lên giường, đè nén sự kích động trong lòng của mình xuống, nói: “Mặc áo quần vào, tôi ở bên ngoài chờ cô.”
“Cậu chủ ~ Anh không đứng xem người ta mặc áo quần sao?” Thục Phân nũng nịu nói.
“Không…Không xem.”
Tô Thương mở miệng từ chối, mặt bị Thục Phân trêu ghẹo cho đỏ bừng lên, thế là anh liền quay người rời đi.
“Đúng là chán phèo mà.”
Thục Phân than thở một câu rồi nói: “Cậu chủ, đừng đi ra ngoài nữa, tôi mặc quần áo xong rồi.”
“Ừm.”
Tô Thương gật gật đầu, sau đó quay người lại nhìn Thục Phân, kết quả là trong nháy mắt mặt anh lập tức đỏ bừng lên.
Chỉ nhìn thấy lúc này, áo quần anh đưa vẫn đang nằm yên trên giường, thậm chí ngay cả drap trải giường cũng bị Thục Phân ném qua một bên, Thục Phân bây giờ đang nằm trên giường vô cùng gợi tình.
“Cậu chủ, anh nhìn thấy body của người ta rồi thì người ta sau này là người của cậu chủ rồi đó.” Thục Phân nũng nịu nói.
“Cô lừa tôi!”
Tô Thương nghiến răng nói: “Đừng quậy nữa, nhanh mặc áo quần vào, tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô.”
“Được thôi.”
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương khẽ cười nói: "Đúng rồi, Tuyết Nhi, em có thể đem theo Du Du đến núi Võ đang không, anh nhớ nó quá." “Được, Du Du cũng luôn nhớ tới anh, con nhóc suốt ngày nhắc tới anh.” Thiên Sơn Tuyết không hề từ chối, sau khi tạm biệt Tô Thương xong thì cúp máy. “Núi Võ đang, ha ha, lần này có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.” Khoé miệng Tô Thương nhếch lên cười, sau khi anh cất điện thoại vào vòng tay chứa đồ, thì lái xe rời khỏi trung tâm thương mại. Không lâu sau. Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, vừa bước vào phòng, Thục Phân đang cuộn mình trong cái mền liền nhảy vọt ra, lao vào lòng của Tô Thương. “Cậu chủ~” Cái đầu nhỏ nhắn của Thục Phân cứ cọ vào ngực của Tô Thương, lộ ra một nụ cười mãn nguyện. “Khụ khụ.” Tô Thương sờ sống mũi, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Thục Phân, ngoan ngoãn chút đi, về giường nằm đi.” “Hi hi, cậu chủ, tôi biết là anh có ý với tôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chờ đợi anh.” Thục Phân nở một nụ cười, rồi sau đó loé lên một cái thì bóng dáng đã xuất hiện lại ở trên giường, sau đó là giọng một cô gái lanh lảnh vang lên: “Cậu chủ, mau đến chơi đi nào.” “Chơi cái đầu cô.” Tô Thương đen sầm mặt lại, trong đầu nghĩ một cái, liền đem hết đống áo quần quăng lên giường, đè nén sự kích động trong lòng của mình xuống, nói: “Mặc áo quần vào, tôi ở bên ngoài chờ cô.” “Cậu chủ ~ Anh không đứng xem người ta mặc áo quần sao?” Thục Phân nũng nịu nói. “Không…Không xem.” Tô Thương mở miệng từ chối, mặt bị Thục Phân trêu ghẹo cho đỏ bừng lên, thế là anh liền quay người rời đi. “Đúng là chán phèo mà.” Thục Phân than thở một câu rồi nói: “Cậu chủ, đừng đi ra ngoài nữa, tôi mặc quần áo xong rồi.” “Ừm.” Tô Thương gật gật đầu, sau đó quay người lại nhìn Thục Phân, kết quả là trong nháy mắt mặt anh lập tức đỏ bừng lên. Chỉ nhìn thấy lúc này, áo quần anh đưa vẫn đang nằm yên trên giường, thậm chí ngay cả drap trải giường cũng bị Thục Phân ném qua một bên, Thục Phân bây giờ đang nằm trên giường vô cùng gợi tình. “Cậu chủ, anh nhìn thấy body của người ta rồi thì người ta sau này là người của cậu chủ rồi đó.” Thục Phân nũng nịu nói. “Cô lừa tôi!” Tô Thương nghiến răng nói: “Đừng quậy nữa, nhanh mặc áo quần vào, tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô.” “Được thôi.”