“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 914

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Khi đó, Vương Phú Quý chỉ là luyện khí tầng thứ nhất, miễn cưỡng có thể chống lại với cảnh giới hóa kình.  Lần trước khi cứu Vương Phú Quý ở thành phố, cậu ấy vẫn là luyện khí tầng thứ nhất.   Nhưng bây giờ, linh khí trong cơ thể Vương Phú Quý rất dồi dào, cảnh giới bây giờ đã là luyện khí tầng thứ tám rồi.  Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy đã vượt qua mấy cái cảnh giới nhỏ, tiến độ này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.  Đương nhiên.  Nếu như dưới điều kiện nguồn linh thạch dồi dào, không nói đến cảnh giới có ổn định hay ko, thì tiến độ của Tô Thương còn nhanh hơn thế này nữa.   Nhưng dù sao thì Tô Thương cũng có được linh hồn của Tiên Đế, Vương Phú Quý thì không có, hàng rào giữa các cảnh giới nhỏ, thì cậu ấy có thể hạ gục liên tiếp được, đúng là có chút không bình thường.   Điều khiến cho Tô Thương tò mò nhất chính là, linh khí của Vương Phú Quý từ đâu tới?  “Ha ha.”  “Tô đại thiếu.”  Nhìn thấy khuôn mặt đầy sự khó hiểu của Tô Thương, Vương Phú Quý khua khua cánh tay phải, cảm kích cười nói: “May mà còn có cậu đổi cho tôi cánh tay này, nó mạnh thật đấy.”   “Từ đó về sau, tôi cũng cảm thấy, cánh tay này nóng nóng, còn hơi ngứa nữa.”   Vương Phú Quý nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không hề để ý, nhưng rất nhanh thôi, tôi liền cảm thấy bản thân mình hình như muốn đột phá.”   “Thế là, tôi tìm một cái phòng, cũng học người khác bế quan, ai ngờ rằng, lại trực tiếp đột phá được bảy cái cảnh giới nhỏ, đặt chân đến luyện khí tầng thứ tám rồi.”   Vương Phú Quý nói như muốn khoe khoang: "Thế nào, Tô đại thiếu gia, tôi có lợi hại không?”  “Lợi hại.”  Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó quan sát cánh tay của Vương Phú Quý tỉ mỉ từng chút một, rất nhanh đã có được kết luật.   Chủ nhân của cánh tay thượng này, tất nhiên là một nhân vật lớn đỉnh thiên lập địa.  Cho dù đã mất được rất nhiều năm rồi, nhưng năng lượng bên trong cánh tay vẫn giữ được nguồn sức mạnh y như ban đầu.   Nhưng.  Nguồn năng lượng này được ẩn giấu rất sâu, cho nên ban đầu Tô Thương cũng không phát hiện ra được.  Nhưng sau khi cánh tay và Vương Phú Quý hợp lại làm một, thì nguồn năng lượng kia liền hiện ra.  Có lẽ nó đã chấp nhận tố chất con người của Vương Phú Quý, hoặc là có nguyên nhân khác nữa.  Tóm lại, cỗ năng lượng kia không đối nghịch một chút nào, toàn bộ thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vương Phú Quý.  

Khi đó, Vương Phú Quý chỉ là luyện khí tầng thứ nhất, miễn cưỡng có thể chống lại với cảnh giới hóa kình.  

Lần trước khi cứu Vương Phú Quý ở thành phố, cậu ấy vẫn là luyện khí tầng thứ nhất.   

Nhưng bây giờ, linh khí trong cơ thể Vương Phú Quý rất dồi dào, cảnh giới bây giờ đã là luyện khí tầng thứ tám rồi.  

Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy đã vượt qua mấy cái cảnh giới nhỏ, tiến độ này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.  

Đương nhiên.  

Nếu như dưới điều kiện nguồn linh thạch dồi dào, không nói đến cảnh giới có ổn định hay ko, thì tiến độ của Tô Thương còn nhanh hơn thế này nữa.   

Nhưng dù sao thì Tô Thương cũng có được linh hồn của Tiên Đế, Vương Phú Quý thì không có, hàng rào giữa các cảnh giới nhỏ, thì cậu ấy có thể hạ gục liên tiếp được, đúng là có chút không bình thường.   

Điều khiến cho Tô Thương tò mò nhất chính là, linh khí của Vương Phú Quý từ đâu tới?  

“Ha ha.”  

“Tô đại thiếu.”  

Nhìn thấy khuôn mặt đầy sự khó hiểu của Tô Thương, Vương Phú Quý khua khua cánh tay phải, cảm kích cười nói: “May mà còn có cậu đổi cho tôi cánh tay này, nó mạnh thật đấy.”   

“Từ đó về sau, tôi cũng cảm thấy, cánh tay này nóng nóng, còn hơi ngứa nữa.”   

Vương Phú Quý nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không hề để ý, nhưng rất nhanh thôi, tôi liền cảm thấy bản thân mình hình như muốn đột phá.”   

“Thế là, tôi tìm một cái phòng, cũng học người khác bế quan, ai ngờ rằng, lại trực tiếp đột phá được bảy cái cảnh giới nhỏ, đặt chân đến luyện khí tầng thứ tám rồi.”   

Vương Phú Quý nói như muốn khoe khoang: "Thế nào, Tô đại thiếu gia, tôi có lợi hại không?”  

“Lợi hại.”  

Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó quan sát cánh tay của Vương Phú Quý tỉ mỉ từng chút một, rất nhanh đã có được kết luật.   

Chủ nhân của cánh tay thượng này, tất nhiên là một nhân vật lớn đỉnh thiên lập địa.  

Cho dù đã mất được rất nhiều năm rồi, nhưng năng lượng bên trong cánh tay vẫn giữ được nguồn sức mạnh y như ban đầu.   

Nhưng.  

Nguồn năng lượng này được ẩn giấu rất sâu, cho nên ban đầu Tô Thương cũng không phát hiện ra được.  

Nhưng sau khi cánh tay và Vương Phú Quý hợp lại làm một, thì nguồn năng lượng kia liền hiện ra.  

Có lẽ nó đã chấp nhận tố chất con người của Vương Phú Quý, hoặc là có nguyên nhân khác nữa.  

Tóm lại, cỗ năng lượng kia không đối nghịch một chút nào, toàn bộ thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vương Phú Quý.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Khi đó, Vương Phú Quý chỉ là luyện khí tầng thứ nhất, miễn cưỡng có thể chống lại với cảnh giới hóa kình.  Lần trước khi cứu Vương Phú Quý ở thành phố, cậu ấy vẫn là luyện khí tầng thứ nhất.   Nhưng bây giờ, linh khí trong cơ thể Vương Phú Quý rất dồi dào, cảnh giới bây giờ đã là luyện khí tầng thứ tám rồi.  Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy đã vượt qua mấy cái cảnh giới nhỏ, tiến độ này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.  Đương nhiên.  Nếu như dưới điều kiện nguồn linh thạch dồi dào, không nói đến cảnh giới có ổn định hay ko, thì tiến độ của Tô Thương còn nhanh hơn thế này nữa.   Nhưng dù sao thì Tô Thương cũng có được linh hồn của Tiên Đế, Vương Phú Quý thì không có, hàng rào giữa các cảnh giới nhỏ, thì cậu ấy có thể hạ gục liên tiếp được, đúng là có chút không bình thường.   Điều khiến cho Tô Thương tò mò nhất chính là, linh khí của Vương Phú Quý từ đâu tới?  “Ha ha.”  “Tô đại thiếu.”  Nhìn thấy khuôn mặt đầy sự khó hiểu của Tô Thương, Vương Phú Quý khua khua cánh tay phải, cảm kích cười nói: “May mà còn có cậu đổi cho tôi cánh tay này, nó mạnh thật đấy.”   “Từ đó về sau, tôi cũng cảm thấy, cánh tay này nóng nóng, còn hơi ngứa nữa.”   Vương Phú Quý nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không hề để ý, nhưng rất nhanh thôi, tôi liền cảm thấy bản thân mình hình như muốn đột phá.”   “Thế là, tôi tìm một cái phòng, cũng học người khác bế quan, ai ngờ rằng, lại trực tiếp đột phá được bảy cái cảnh giới nhỏ, đặt chân đến luyện khí tầng thứ tám rồi.”   Vương Phú Quý nói như muốn khoe khoang: "Thế nào, Tô đại thiếu gia, tôi có lợi hại không?”  “Lợi hại.”  Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó quan sát cánh tay của Vương Phú Quý tỉ mỉ từng chút một, rất nhanh đã có được kết luật.   Chủ nhân của cánh tay thượng này, tất nhiên là một nhân vật lớn đỉnh thiên lập địa.  Cho dù đã mất được rất nhiều năm rồi, nhưng năng lượng bên trong cánh tay vẫn giữ được nguồn sức mạnh y như ban đầu.   Nhưng.  Nguồn năng lượng này được ẩn giấu rất sâu, cho nên ban đầu Tô Thương cũng không phát hiện ra được.  Nhưng sau khi cánh tay và Vương Phú Quý hợp lại làm một, thì nguồn năng lượng kia liền hiện ra.  Có lẽ nó đã chấp nhận tố chất con người của Vương Phú Quý, hoặc là có nguyên nhân khác nữa.  Tóm lại, cỗ năng lượng kia không đối nghịch một chút nào, toàn bộ thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vương Phú Quý.  

Chương 914