“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 943
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Được rồi, Tô đại thiếu gia đúng là một người rất biết cảm thông cho người khác.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Sau này nếu Phú Quý có làm sai ở chỗ nào, cậu cứ thẳng thắn dạy dỗ nó, đừng giữ thể diện cho nó, mà cứ đánh cho nó một trận, đánh càng mạnh tay càng tốt.” “Ha ha, đó là điều chắc chắn rồi, tôi đánh cậu ấy cũng không ít đâu.” Tô Thương nhắc đến chuyện hôm qua, nói: “Tối hôm qua tôi làm vũ khí cho cậu ấy, vốn định làm cho cậu ấy một thanh kiếm, nhưng ai biết được cậu ấy lại chọn kèn, tức chết mất.” “Ôi.” “Tô đại thiếu gia, có chỗ cậu vẫn không biết rồi.” Ai ngờ, Vương Bảo Toàn nghe vậy, lại thở dài một hơi nói: “Cả đời này của Phú Quý, sẽ không dùng kiếm đâu.” “Vì sao vậy?” Tô Thương nghi ngờ hỏi. “Thực ra cũng không dám giấu giếm cậu, vợ chú đã chết dưới kiếm của kẻ thù.” Vương Bảo Toàn thấy Tô Thương tò mò, nhẹ nhàng nói: “Năm đó, chú và vợ chú, đều nhà tướng sĩ của nước Hoa, dưới trướng của đại tướng Tô, mỗi người thống lĩnh hàng mấy vạn lính.” “Có một lần phá vây chiến đấu, bà ấy vì bảo vệ chú, mà đã đỡ một nhát kiếm của kẻ thù.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Nhát kiếm kia, đâm trực tiếp vào tim bà ấy, chú không dám rút ra, sợ bà ấy chảy quá nhiều máu, rồi hi sinh tại chỗ.” “Trước khi chết, bà ấy muốn gặp bọn nhỏ, thế là, sau khi phá vòng vây thành công, dưới sự sắp xếp của đại tướng Tô, chú liền đưa bà ấy, lên máy [email protected] chiến đấu trở về Giang Bắc.” Vương Bảo Toàn hồi tưởng lại, tiếp tục nói: "Khi đó, Vương Phú Quý còn nhỏ, chắc khoảng bảy tám tuổi.” “Nó tận mắt thấy một thanh kiếm đâm vào ngực mẹ của mình, toàn thân đều là máu, lúc ấy nó khóc rất thảm, sau khi đưa mẹ nó đi, nó cũng không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm nữa.” Vương Bảo Toàn gượng cười nói: “Chắc là mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm, nó sẽ nhớ ngay tới dáng vẻ người mẹ đã mất của nó, không biết là đau buồn, hay vẫn còn một nguyên nhân khác.” “Tóm lại, nhìn thấy kiếm, mặt nó sẽ hiện ra vẻ sợ hãi, liền tránh đi theo bản năng, cái này, chú đã phát hiện ra từ lâu rồi.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Chú cũng từng khuyên nó, đáng tiếc lại không có kết quả gì.” “Cho nên, đời này nó sẽ không cầm kiếm đâu, bởi vì nó không bước qua được cái nào cản trong lòng của nó.” “Thì ra là thế.” Nghe xong câu chuyện này, Tô Thương bỗng tỉnh ngộ. Xem ra đêm qua, Vương đại thiếu gia cũng không phải là không cẩn thận, là cậu ấy cố ý không muốn luyện linh kiếm. Nghĩ tới đây, Tô Thương bỗng nhiên có chút tự trách, bản thân mình lại ép buộc Vương đại thiếu gia luyện chế linh kiếm, thật là không nên mà.
“Được rồi, Tô đại thiếu gia đúng là một người rất biết cảm thông cho người khác.”
Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Sau này nếu Phú Quý có làm sai ở chỗ nào, cậu cứ thẳng thắn dạy dỗ nó, đừng giữ thể diện cho nó, mà cứ đánh cho nó một trận, đánh càng mạnh tay càng tốt.”
“Ha ha, đó là điều chắc chắn rồi, tôi đánh cậu ấy cũng không ít đâu.”
Tô Thương nhắc đến chuyện hôm qua, nói: “Tối hôm qua tôi làm vũ khí cho cậu ấy, vốn định làm cho cậu ấy một thanh kiếm, nhưng ai biết được cậu ấy lại chọn kèn, tức chết mất.”
“Ôi.”
“Tô đại thiếu gia, có chỗ cậu vẫn không biết rồi.”
Ai ngờ, Vương Bảo Toàn nghe vậy, lại thở dài một hơi nói: “Cả đời này của Phú Quý, sẽ không dùng kiếm đâu.”
“Vì sao vậy?” Tô Thương nghi ngờ hỏi.
“Thực ra cũng không dám giấu giếm cậu, vợ chú đã chết dưới kiếm của kẻ thù.”
Vương Bảo Toàn thấy Tô Thương tò mò, nhẹ nhàng nói: “Năm đó, chú và vợ chú, đều nhà tướng sĩ của nước Hoa, dưới trướng của đại tướng Tô, mỗi người thống lĩnh hàng mấy vạn lính.”
“Có một lần phá vây chiến đấu, bà ấy vì bảo vệ chú, mà đã đỡ một nhát kiếm của kẻ thù.”
Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Nhát kiếm kia, đâm trực tiếp vào tim bà ấy, chú không dám rút ra, sợ bà ấy chảy quá nhiều máu, rồi hi sinh tại chỗ.”
“Trước khi chết, bà ấy muốn gặp bọn nhỏ, thế là, sau khi phá vòng vây thành công, dưới sự sắp xếp của đại tướng Tô, chú liền đưa bà ấy, lên máy [email protected] chiến đấu trở về Giang Bắc.”
Vương Bảo Toàn hồi tưởng lại, tiếp tục nói: "Khi đó, Vương Phú Quý còn nhỏ, chắc khoảng bảy tám tuổi.”
“Nó tận mắt thấy một thanh kiếm đâm vào ngực mẹ của mình, toàn thân đều là máu, lúc ấy nó khóc rất thảm, sau khi đưa mẹ nó đi, nó cũng không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm nữa.”
Vương Bảo Toàn gượng cười nói: “Chắc là mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm, nó sẽ nhớ ngay tới dáng vẻ người mẹ đã mất của nó, không biết là đau buồn, hay vẫn còn một nguyên nhân khác.”
“Tóm lại, nhìn thấy kiếm, mặt nó sẽ hiện ra vẻ sợ hãi, liền tránh đi theo bản năng, cái này, chú đã phát hiện ra từ lâu rồi.”
Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Chú cũng từng khuyên nó, đáng tiếc lại không có kết quả gì.”
“Cho nên, đời này nó sẽ không cầm kiếm đâu, bởi vì nó không bước qua được cái nào cản trong lòng của nó.”
“Thì ra là thế.”
Nghe xong câu chuyện này, Tô Thương bỗng tỉnh ngộ.
Xem ra đêm qua, Vương đại thiếu gia cũng không phải là không cẩn thận, là cậu ấy cố ý không muốn luyện linh kiếm.
Nghĩ tới đây, Tô Thương bỗng nhiên có chút tự trách, bản thân mình lại ép buộc Vương đại thiếu gia luyện chế linh kiếm, thật là không nên mà.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Được rồi, Tô đại thiếu gia đúng là một người rất biết cảm thông cho người khác.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Sau này nếu Phú Quý có làm sai ở chỗ nào, cậu cứ thẳng thắn dạy dỗ nó, đừng giữ thể diện cho nó, mà cứ đánh cho nó một trận, đánh càng mạnh tay càng tốt.” “Ha ha, đó là điều chắc chắn rồi, tôi đánh cậu ấy cũng không ít đâu.” Tô Thương nhắc đến chuyện hôm qua, nói: “Tối hôm qua tôi làm vũ khí cho cậu ấy, vốn định làm cho cậu ấy một thanh kiếm, nhưng ai biết được cậu ấy lại chọn kèn, tức chết mất.” “Ôi.” “Tô đại thiếu gia, có chỗ cậu vẫn không biết rồi.” Ai ngờ, Vương Bảo Toàn nghe vậy, lại thở dài một hơi nói: “Cả đời này của Phú Quý, sẽ không dùng kiếm đâu.” “Vì sao vậy?” Tô Thương nghi ngờ hỏi. “Thực ra cũng không dám giấu giếm cậu, vợ chú đã chết dưới kiếm của kẻ thù.” Vương Bảo Toàn thấy Tô Thương tò mò, nhẹ nhàng nói: “Năm đó, chú và vợ chú, đều nhà tướng sĩ của nước Hoa, dưới trướng của đại tướng Tô, mỗi người thống lĩnh hàng mấy vạn lính.” “Có một lần phá vây chiến đấu, bà ấy vì bảo vệ chú, mà đã đỡ một nhát kiếm của kẻ thù.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Nhát kiếm kia, đâm trực tiếp vào tim bà ấy, chú không dám rút ra, sợ bà ấy chảy quá nhiều máu, rồi hi sinh tại chỗ.” “Trước khi chết, bà ấy muốn gặp bọn nhỏ, thế là, sau khi phá vòng vây thành công, dưới sự sắp xếp của đại tướng Tô, chú liền đưa bà ấy, lên máy [email protected] chiến đấu trở về Giang Bắc.” Vương Bảo Toàn hồi tưởng lại, tiếp tục nói: "Khi đó, Vương Phú Quý còn nhỏ, chắc khoảng bảy tám tuổi.” “Nó tận mắt thấy một thanh kiếm đâm vào ngực mẹ của mình, toàn thân đều là máu, lúc ấy nó khóc rất thảm, sau khi đưa mẹ nó đi, nó cũng không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm nữa.” Vương Bảo Toàn gượng cười nói: “Chắc là mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm, nó sẽ nhớ ngay tới dáng vẻ người mẹ đã mất của nó, không biết là đau buồn, hay vẫn còn một nguyên nhân khác.” “Tóm lại, nhìn thấy kiếm, mặt nó sẽ hiện ra vẻ sợ hãi, liền tránh đi theo bản năng, cái này, chú đã phát hiện ra từ lâu rồi.” Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Chú cũng từng khuyên nó, đáng tiếc lại không có kết quả gì.” “Cho nên, đời này nó sẽ không cầm kiếm đâu, bởi vì nó không bước qua được cái nào cản trong lòng của nó.” “Thì ra là thế.” Nghe xong câu chuyện này, Tô Thương bỗng tỉnh ngộ. Xem ra đêm qua, Vương đại thiếu gia cũng không phải là không cẩn thận, là cậu ấy cố ý không muốn luyện linh kiếm. Nghĩ tới đây, Tô Thương bỗng nhiên có chút tự trách, bản thân mình lại ép buộc Vương đại thiếu gia luyện chế linh kiếm, thật là không nên mà.