“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 952

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "A Ly, trước tiên đừng ra tay, còn có một người muốn xuất hiện nữa." Lúc này, Tô Thương bí mật truyền âm.  "Vâng."  A Ly cung kính trả lời, đứng một bên không cử động.  Vương Phú Quý sợ choáng váng, co cẳng bỏ chạy, tránh thoát được một đòn chí mạng của Từ Hải Phong.  "Hừm!"  "Để tôi xem cậu có thể tránh đến khi nào!"  Từ Hải Phong giận không được, lúc này lại ra tay thêm lần nữa.  Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một nam thanh niên cơ thể mặc bộ quần áo thể thao màu trắng xuất hiện, chặn trước người Vương Phú Quý, đồng thời ngăn lại nói: "Tại hạ Thạch Cửu Thiên núi Thái Sơn, xin tiền bối dừng tay!"Thạch Cửu Thiên tới.  Anh ấy vẫn luôn ở trạm dừng chân, có vô tình có cố ý nhìn vào đoàn người Tô Thương.  Dưới con mắt của Tô Thương, đã sớm phát hiện ra Thạch Cửu Thiên rồi.  Chỉ có điều.  Tô Thương cũng không biết thân phận của Thạch Cửu Thiên, hơn nữa người đó cũng không để lộ ra thái độ thù địch gì, vì thế Tô Thương lựa chọn phớt lờ.  Nhưng ngay vừa rồi, khi Từ Hải Phong và Hà Kim Chi định giết Tô Thương, Thạch Cửu Thiên sắc mặt có chút thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.  Tô Thương hết sức tò mò, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại lo cho mình chứ?  Sau đó, Tô Thương phát hiện, Thạch Cửu Thiên toàn thân khởi động chân khí, nhìn về phía Từ Hải Phong và Hà Kim Chi với ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch, nên anh biết, Thạch Cửu Thiên sẽ ra mặt giúp mình.  Vì thế.  Tô Thương không để cho A Ly ra tay, mà chỉ đứng một bên, yên lặng theo dõi.  Quả nhiên, Thạch Cửu Thiên đã ra tay, vừa lên liền giới thiệu: "Thạch Cửu Thiên."  "Thái Sơn?"  Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hiếu kỳ, chính mình và Thái Sơn có quan hệ không tốt đẹp gì, người này vì sao lại giúp mình chứ?  Lúc này.  Từ Hải Phong nghe được thân phận của Thạch Cửu Thiên, nhất thời dừng tay lại, trong mắt lóe lên một vẻ cảnh giác, dò hỏi: "Thạch Cửu Thiên? Cậu họ Thạch, thế sơn chủ Thái Sơn là gì của cậu?"  "Thạch Hạo Hãn chính là ông nội của tôi."  Đối mặt với cao thủ Thần tông, Thạch Cửu Thiên không kiêu ngạo cũng không tự ti, khẽ cười nói: "Tiền bối, xin ông giơ cao đánh khẽ, nể mặt vãn bối một chút, buông tha cho đoàn người Tô Thương được không."  "Cậu là cháu nội của sơn chủ!"  Từ Hải Phong nghe vậy, giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Tôi đã sớm nghe nói, con thứ của sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn có một đứa con trai, tên là Thạch Cửu Thiên, là thiên tài kiệt xuất trăm năm qua của Thái Sơn."  "Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền, mới khoảng ba mươi tuổi mà cũng đặt chân đến bán Thần tông rồi, tương lai thành tựu không thể đoán trước được nha."  Từ Hải Phong biết, Thạch Cửu Thiên ra mặt, hôm nay khẳng định không giết được Tô Thương rồi, liền đổi giọng nịnh bợ, định tranh thủ lấy lòng, để tránh đắc tội với vùng núi tế trời.  

"A Ly, trước tiên đừng ra tay, còn có một người muốn xuất hiện nữa." Lúc này, Tô Thương bí mật truyền âm.  

"Vâng."  

A Ly cung kính trả lời, đứng một bên không cử động.  

Vương Phú Quý sợ choáng váng, co cẳng bỏ chạy, tránh thoát được một đòn chí mạng của Từ Hải Phong.  

"Hừm!"  

"Để tôi xem cậu có thể tránh đến khi nào!"  

Từ Hải Phong giận không được, lúc này lại ra tay thêm lần nữa.  

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một nam thanh niên cơ thể mặc bộ quần áo thể thao màu trắng xuất hiện, chặn trước người Vương Phú Quý, đồng thời ngăn lại nói: "Tại hạ Thạch Cửu Thiên núi Thái Sơn, xin tiền bối dừng tay!"

Thạch Cửu Thiên tới.  

Anh ấy vẫn luôn ở trạm dừng chân, có vô tình có cố ý nhìn vào đoàn người Tô Thương.  

Dưới con mắt của Tô Thương, đã sớm phát hiện ra Thạch Cửu Thiên rồi.  

Chỉ có điều.  

Tô Thương cũng không biết thân phận của Thạch Cửu Thiên, hơn nữa người đó cũng không để lộ ra thái độ thù địch gì, vì thế Tô Thương lựa chọn phớt lờ.  

Nhưng ngay vừa rồi, khi Từ Hải Phong và Hà Kim Chi định giết Tô Thương, Thạch Cửu Thiên sắc mặt có chút thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.  

Tô Thương hết sức tò mò, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại lo cho mình chứ?  

Sau đó, Tô Thương phát hiện, Thạch Cửu Thiên toàn thân khởi động chân khí, nhìn về phía Từ Hải Phong và Hà Kim Chi với ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch, nên anh biết, Thạch Cửu Thiên sẽ ra mặt giúp mình.  

Vì thế.  

Tô Thương không để cho A Ly ra tay, mà chỉ đứng một bên, yên lặng theo dõi.  

Quả nhiên, Thạch Cửu Thiên đã ra tay, vừa lên liền giới thiệu: "Thạch Cửu Thiên."  

"Thái Sơn?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hiếu kỳ, chính mình và Thái Sơn có quan hệ không tốt đẹp gì, người này vì sao lại giúp mình chứ?  

Lúc này.  

Từ Hải Phong nghe được thân phận của Thạch Cửu Thiên, nhất thời dừng tay lại, trong mắt lóe lên một vẻ cảnh giác, dò hỏi: "Thạch Cửu Thiên? Cậu họ Thạch, thế sơn chủ Thái Sơn là gì của cậu?"  

"Thạch Hạo Hãn chính là ông nội của tôi."  

Đối mặt với cao thủ Thần tông, Thạch Cửu Thiên không kiêu ngạo cũng không tự ti, khẽ cười nói: "Tiền bối, xin ông giơ cao đánh khẽ, nể mặt vãn bối một chút, buông tha cho đoàn người Tô Thương được không."  

"Cậu là cháu nội của sơn chủ!"  

Từ Hải Phong nghe vậy, giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Tôi đã sớm nghe nói, con thứ của sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn có một đứa con trai, tên là Thạch Cửu Thiên, là thiên tài kiệt xuất trăm năm qua của Thái Sơn."  

"Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền, mới khoảng ba mươi tuổi mà cũng đặt chân đến bán Thần tông rồi, tương lai thành tựu không thể đoán trước được nha."  

Từ Hải Phong biết, Thạch Cửu Thiên ra mặt, hôm nay khẳng định không giết được Tô Thương rồi, liền đổi giọng nịnh bợ, định tranh thủ lấy lòng, để tránh đắc tội với vùng núi tế trời.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "A Ly, trước tiên đừng ra tay, còn có một người muốn xuất hiện nữa." Lúc này, Tô Thương bí mật truyền âm.  "Vâng."  A Ly cung kính trả lời, đứng một bên không cử động.  Vương Phú Quý sợ choáng váng, co cẳng bỏ chạy, tránh thoát được một đòn chí mạng của Từ Hải Phong.  "Hừm!"  "Để tôi xem cậu có thể tránh đến khi nào!"  Từ Hải Phong giận không được, lúc này lại ra tay thêm lần nữa.  Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một nam thanh niên cơ thể mặc bộ quần áo thể thao màu trắng xuất hiện, chặn trước người Vương Phú Quý, đồng thời ngăn lại nói: "Tại hạ Thạch Cửu Thiên núi Thái Sơn, xin tiền bối dừng tay!"Thạch Cửu Thiên tới.  Anh ấy vẫn luôn ở trạm dừng chân, có vô tình có cố ý nhìn vào đoàn người Tô Thương.  Dưới con mắt của Tô Thương, đã sớm phát hiện ra Thạch Cửu Thiên rồi.  Chỉ có điều.  Tô Thương cũng không biết thân phận của Thạch Cửu Thiên, hơn nữa người đó cũng không để lộ ra thái độ thù địch gì, vì thế Tô Thương lựa chọn phớt lờ.  Nhưng ngay vừa rồi, khi Từ Hải Phong và Hà Kim Chi định giết Tô Thương, Thạch Cửu Thiên sắc mặt có chút thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.  Tô Thương hết sức tò mò, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại lo cho mình chứ?  Sau đó, Tô Thương phát hiện, Thạch Cửu Thiên toàn thân khởi động chân khí, nhìn về phía Từ Hải Phong và Hà Kim Chi với ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch, nên anh biết, Thạch Cửu Thiên sẽ ra mặt giúp mình.  Vì thế.  Tô Thương không để cho A Ly ra tay, mà chỉ đứng một bên, yên lặng theo dõi.  Quả nhiên, Thạch Cửu Thiên đã ra tay, vừa lên liền giới thiệu: "Thạch Cửu Thiên."  "Thái Sơn?"  Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hiếu kỳ, chính mình và Thái Sơn có quan hệ không tốt đẹp gì, người này vì sao lại giúp mình chứ?  Lúc này.  Từ Hải Phong nghe được thân phận của Thạch Cửu Thiên, nhất thời dừng tay lại, trong mắt lóe lên một vẻ cảnh giác, dò hỏi: "Thạch Cửu Thiên? Cậu họ Thạch, thế sơn chủ Thái Sơn là gì của cậu?"  "Thạch Hạo Hãn chính là ông nội của tôi."  Đối mặt với cao thủ Thần tông, Thạch Cửu Thiên không kiêu ngạo cũng không tự ti, khẽ cười nói: "Tiền bối, xin ông giơ cao đánh khẽ, nể mặt vãn bối một chút, buông tha cho đoàn người Tô Thương được không."  "Cậu là cháu nội của sơn chủ!"  Từ Hải Phong nghe vậy, giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Tôi đã sớm nghe nói, con thứ của sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn có một đứa con trai, tên là Thạch Cửu Thiên, là thiên tài kiệt xuất trăm năm qua của Thái Sơn."  "Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền, mới khoảng ba mươi tuổi mà cũng đặt chân đến bán Thần tông rồi, tương lai thành tựu không thể đoán trước được nha."  Từ Hải Phong biết, Thạch Cửu Thiên ra mặt, hôm nay khẳng định không giết được Tô Thương rồi, liền đổi giọng nịnh bợ, định tranh thủ lấy lòng, để tránh đắc tội với vùng núi tế trời.  

Chương 952