“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 967

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nhưng chính lúc này, một ánh sáng lóe ra từ một thanh kiếm, đột nhiên xuất hiện, chặn con dao găm của Quỷ Ảnh.  Hiện trường bỗng có tiếng kim loại va chạm truyền tới, cơ thể Quỷ Ảnh bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.   “Ai vậy?”   Quỷ Ảnh giật bắn người, trong mắt thoáng có chút sợ hãi, tâm hỏng ngắm nhìn bốn phía.  Ám sát Thạch Cửu Thiên của núi Thái Sơn, việc này hết sức quan trọng, nhất định không thể có sai sót, tuyệt đối không thể để lộ tin tức, nếu không sẽ đem lại phiền phức rất lớn cho thiếu sơn chủ, cho nên Quỷ Ảnh mới hội hốt hoảng như vậy.  Quỷ Ảnh vừa nói xong, Tô Thương liền đi ra từ trong bóng tối một mình.  A Ly và Vương Phú Quý, thì tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, không hề xuất hiện.   Lúc trước anh họ, có giả bộ ngầu ở trước mặt Tô Thương, vì không muốn làm cho anh họ xấu hổ.   Cho nên, Tô Thương cũng không dùng hiện mạo ban đầu của mình, mà trước khi ra đây, anh ấy đã sử dụng thuật dịch dung, thay đổi một chút diện mạo của mình.  Tuy thay đổi không quá lớn, nhưng người bình thường cũng có thể nhìn ra anh ấy chính là Tô Thương.  Mà thanh kiếm đã chặn lấy con dao găm của Quỷ Ảnh lúc trước, đương nhiên là Thương Khung kiếm của Tô Thương rồi.   Lúc này, kiếm Thương Khung lơ lửng giữa không trung, sáng lóe oai vệ, traán áp tứ phương.  “Cậu là ai vậy?”   Ánh mắt của Quỷ Ảnh, bỗng dừng lại trên người Tô Thương, quan sát tỉ mỉ, và đề cao cảnh giác.  Vì anh ta không phát hiện ra luồng sóng chân khí nào trên người của Tô Thương, nên chỉ cảm thấy người này thâm sâu khó đoán.   “Một người tốt nào đó không tiện lộ danh tính ra thôi.”   Tô Thương thuận miệng trả lời, sau đó nhanh chân đi đến phía trước Thạch Cửu Thiên, đưa tay ra, kiếm Thương Khung kiếm liền nghe lời rồi biến vào trong tay anh ấy.  Cầm kiếm Thương Khung trong tay, cơn tức giận của Tô Thương liền tan biến, chăm chú nhìn Quỷ Ảnh một cách lạnh lùng, chí khí dâng trào nói: “Tên thần tông già khú anh, vậy mà lại đi ăn hiếp một thanh niên bán bộ thần tông, không biết xấu hổ sao?”  “Liên quan gì tới cậu vậy?”   Quỷ Ảnh tiếp nhận ánh mắt của Tô Thương, uy hiếp nói: “Chàng trai, tôi thấy tuổi cậu cũng không lớn lắm, chắc chắn không thể đặt chân đến cảnh giới thần tông.”   “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, mau đi ngay đi, tôi có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.”   Quỷ Ảnh nắm chặt lấy con dao găm, trầm giọng nói: “Nếu không, thì đừng trách tôi hạ thủ vô tình!”  “Ha ha, ngại quá, con người tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi tấm lòng trượng nghĩa này thôi.”   Hai mắt Tô Thương nheo mắt lại, cười cợt nói: “Cho nên, chuyện bao đồng, tôi nhất định phải xen vào!”   “Cậu!”   

Nhưng chính lúc này, một ánh sáng lóe ra từ một thanh kiếm, đột nhiên xuất hiện, chặn con dao găm của Quỷ Ảnh.  

Hiện trường bỗng có tiếng kim loại va chạm truyền tới, cơ thể Quỷ Ảnh bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.   

“Ai vậy?”   

Quỷ Ảnh giật bắn người, trong mắt thoáng có chút sợ hãi, tâm hỏng ngắm nhìn bốn phía.  

Ám sát Thạch Cửu Thiên của núi Thái Sơn, việc này hết sức quan trọng, nhất định không thể có sai sót, tuyệt đối không thể để lộ tin tức, nếu không sẽ đem lại phiền phức rất lớn cho thiếu sơn chủ, cho nên Quỷ Ảnh mới hội hốt hoảng như vậy.  

Quỷ Ảnh vừa nói xong, Tô Thương liền đi ra từ trong bóng tối một mình.  

A Ly và Vương Phú Quý, thì tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, không hề xuất hiện.   

Lúc trước anh họ, có giả bộ ngầu ở trước mặt Tô Thương, vì không muốn làm cho anh họ xấu hổ.   

Cho nên, Tô Thương cũng không dùng hiện mạo ban đầu của mình, mà trước khi ra đây, anh ấy đã sử dụng thuật dịch dung, thay đổi một chút diện mạo của mình.  

Tuy thay đổi không quá lớn, nhưng người bình thường cũng có thể nhìn ra anh ấy chính là Tô Thương.  

Mà thanh kiếm đã chặn lấy con dao găm của Quỷ Ảnh lúc trước, đương nhiên là Thương Khung kiếm của Tô Thương rồi.   

Lúc này, kiếm Thương Khung lơ lửng giữa không trung, sáng lóe oai vệ, traán áp tứ phương.  

“Cậu là ai vậy?”   

Ánh mắt của Quỷ Ảnh, bỗng dừng lại trên người Tô Thương, quan sát tỉ mỉ, và đề cao cảnh giác.  

Vì anh ta không phát hiện ra luồng sóng chân khí nào trên người của Tô Thương, nên chỉ cảm thấy người này thâm sâu khó đoán.   

“Một người tốt nào đó không tiện lộ danh tính ra thôi.”   

Tô Thương thuận miệng trả lời, sau đó nhanh chân đi đến phía trước Thạch Cửu Thiên, đưa tay ra, kiếm Thương Khung kiếm liền nghe lời rồi biến vào trong tay anh ấy.  

Cầm kiếm Thương Khung trong tay, cơn tức giận của Tô Thương liền tan biến, chăm chú nhìn Quỷ Ảnh một cách lạnh lùng, chí khí dâng trào nói: “Tên thần tông già khú anh, vậy mà lại đi ăn hiếp một thanh niên bán bộ thần tông, không biết xấu hổ sao?”  

“Liên quan gì tới cậu vậy?”   

Quỷ Ảnh tiếp nhận ánh mắt của Tô Thương, uy hiếp nói: “Chàng trai, tôi thấy tuổi cậu cũng không lớn lắm, chắc chắn không thể đặt chân đến cảnh giới thần tông.”   

“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, mau đi ngay đi, tôi có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.”   

Quỷ Ảnh nắm chặt lấy con dao găm, trầm giọng nói: “Nếu không, thì đừng trách tôi hạ thủ vô tình!”  

“Ha ha, ngại quá, con người tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi tấm lòng trượng nghĩa này thôi.”   

Hai mắt Tô Thương nheo mắt lại, cười cợt nói: “Cho nên, chuyện bao đồng, tôi nhất định phải xen vào!”   

“Cậu!”   

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nhưng chính lúc này, một ánh sáng lóe ra từ một thanh kiếm, đột nhiên xuất hiện, chặn con dao găm của Quỷ Ảnh.  Hiện trường bỗng có tiếng kim loại va chạm truyền tới, cơ thể Quỷ Ảnh bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.   “Ai vậy?”   Quỷ Ảnh giật bắn người, trong mắt thoáng có chút sợ hãi, tâm hỏng ngắm nhìn bốn phía.  Ám sát Thạch Cửu Thiên của núi Thái Sơn, việc này hết sức quan trọng, nhất định không thể có sai sót, tuyệt đối không thể để lộ tin tức, nếu không sẽ đem lại phiền phức rất lớn cho thiếu sơn chủ, cho nên Quỷ Ảnh mới hội hốt hoảng như vậy.  Quỷ Ảnh vừa nói xong, Tô Thương liền đi ra từ trong bóng tối một mình.  A Ly và Vương Phú Quý, thì tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, không hề xuất hiện.   Lúc trước anh họ, có giả bộ ngầu ở trước mặt Tô Thương, vì không muốn làm cho anh họ xấu hổ.   Cho nên, Tô Thương cũng không dùng hiện mạo ban đầu của mình, mà trước khi ra đây, anh ấy đã sử dụng thuật dịch dung, thay đổi một chút diện mạo của mình.  Tuy thay đổi không quá lớn, nhưng người bình thường cũng có thể nhìn ra anh ấy chính là Tô Thương.  Mà thanh kiếm đã chặn lấy con dao găm của Quỷ Ảnh lúc trước, đương nhiên là Thương Khung kiếm của Tô Thương rồi.   Lúc này, kiếm Thương Khung lơ lửng giữa không trung, sáng lóe oai vệ, traán áp tứ phương.  “Cậu là ai vậy?”   Ánh mắt của Quỷ Ảnh, bỗng dừng lại trên người Tô Thương, quan sát tỉ mỉ, và đề cao cảnh giác.  Vì anh ta không phát hiện ra luồng sóng chân khí nào trên người của Tô Thương, nên chỉ cảm thấy người này thâm sâu khó đoán.   “Một người tốt nào đó không tiện lộ danh tính ra thôi.”   Tô Thương thuận miệng trả lời, sau đó nhanh chân đi đến phía trước Thạch Cửu Thiên, đưa tay ra, kiếm Thương Khung kiếm liền nghe lời rồi biến vào trong tay anh ấy.  Cầm kiếm Thương Khung trong tay, cơn tức giận của Tô Thương liền tan biến, chăm chú nhìn Quỷ Ảnh một cách lạnh lùng, chí khí dâng trào nói: “Tên thần tông già khú anh, vậy mà lại đi ăn hiếp một thanh niên bán bộ thần tông, không biết xấu hổ sao?”  “Liên quan gì tới cậu vậy?”   Quỷ Ảnh tiếp nhận ánh mắt của Tô Thương, uy hiếp nói: “Chàng trai, tôi thấy tuổi cậu cũng không lớn lắm, chắc chắn không thể đặt chân đến cảnh giới thần tông.”   “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, mau đi ngay đi, tôi có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.”   Quỷ Ảnh nắm chặt lấy con dao găm, trầm giọng nói: “Nếu không, thì đừng trách tôi hạ thủ vô tình!”  “Ha ha, ngại quá, con người tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi tấm lòng trượng nghĩa này thôi.”   Hai mắt Tô Thương nheo mắt lại, cười cợt nói: “Cho nên, chuyện bao đồng, tôi nhất định phải xen vào!”   “Cậu!”   

Chương 967