“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1004
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Nhóc con, mặc dù tôi đã bại trận dưới tay ông cố cậu, nhưng tôi không hề hận ông ấy chút nào, là ông ấy đã kéo tôi lại, tránh cho tôi bước vào ma đạo." Tô Ma cảm kích nói: "Nếu như không có Tô Vô Kỵ, chỉ sợ tôi đã sớm trở thành ma đầu với cái xác không hồn, may có ông ấy đấy." "Ha ha!" Tô Thương nghe xong câu chuyện do Tô Ma kể lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười bỡn cợt: "Tô Ma, ông nói là ông đã truyền lại thần công Vô Ngã cho ông cố của tôi ư?" "Ừm." Tô Ma gật đầu. "Ra là vậy sao." Tô Thương nghe ông ta nói vậy, anh lập tức truyền vào đầu Tô Ma một đoạn pháp quyết thần công Vô Ngã, sau đó hỏi: "Tô Ma, ông có biết pháp quyết này không?" "Cái này... vô cùng tuyệt vời!” Tô Ma nhất thời mừng rỡ như điên, nhịn không được truy hỏi: "Nhóc con, đây là công pháp gì vậy, cậu có thể truyền dạy toàn bộ cho tôi được không?" "Ha ha, đây chính là một đoạn nhỏ của thần công Vô Ngã." Tô Thương cười lạnh rồi nói: "Ngay cả cái này mà ông cũng không biết, vậy mà còn dám bịa chuyện xưa trước mặt tôi sao?" "Hơn nữa, ông cho rằng tôi dễ bị ông lừa gạt lắm sao, nếu như ông là chủ nhân của tháp Hư Không, vậy thì sao tháp Hư Không lại trấn áp ông, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ mà!" Nghe anh nói như vậy, Tô Ma nhất thời không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ cách đối phó. "Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông lại không quý trọng, bây giờ thì ông chết được rồi đó!" Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, ngay sau đó tính mượn sức mạnh của tháp Hư Không khiến cho Tô Ma tiêu tan hồn vía. "Chờ một chút!" Tô Ma triệt để sụp đổ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Tô Thương, tôi thừa nhận, quả thật tôi lừa gạt cậu về thân phận của tôi, nhưng thật sự tôi và ông cố của cậu là bạn tốt của nhau." "Không phải ông ấy không cách nào khiến cho tôi hồn bay phách lạc, mà do ông ấy không đành lòng, cho nên mới nhốt tôi vào trong tháp Hư Không." Tô Ma sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cầu xin nói: "Tô Thương, cầu xin cậu đừng giết tôi. Nếu cậu không tin thì cậu có thể đến tìm ông cố của cậu để kiểm chứng sự thật. Từ trước đến nay tôi luôn xem trọng lời thề, bây giờ tôi có thể thề với trời rằng những gì tôi nói đều là thật!" "Thề với trời sao?" Tô Thương cười lạnh nói: "Ha ha, mới có một lát như vậy mà ông đã thề ba lần rồi, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?"
"Nhóc con, mặc dù tôi đã bại trận dưới tay ông cố cậu, nhưng tôi không hề hận ông ấy chút nào, là ông ấy đã kéo tôi lại, tránh cho tôi bước vào ma đạo."
Tô Ma cảm kích nói: "Nếu như không có Tô Vô Kỵ, chỉ sợ tôi đã sớm trở thành ma đầu với cái xác không hồn, may có ông ấy đấy."
"Ha ha!"
Tô Thương nghe xong câu chuyện do Tô Ma kể lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười bỡn cợt: "Tô Ma, ông nói là ông đã truyền lại thần công Vô Ngã cho ông cố của tôi ư?"
"Ừm." Tô Ma gật đầu.
"Ra là vậy sao."
Tô Thương nghe ông ta nói vậy, anh lập tức truyền vào đầu Tô Ma một đoạn pháp quyết thần công Vô Ngã, sau đó hỏi: "Tô Ma, ông có biết pháp quyết này không?"
"Cái này... vô cùng tuyệt vời!”
Tô Ma nhất thời mừng rỡ như điên, nhịn không được truy hỏi: "Nhóc con, đây là công pháp gì vậy, cậu có thể truyền dạy toàn bộ cho tôi được không?"
"Ha ha, đây chính là một đoạn nhỏ của thần công Vô Ngã."
Tô Thương cười lạnh rồi nói: "Ngay cả cái này mà ông cũng không biết, vậy mà còn dám bịa chuyện xưa trước mặt tôi sao?"
"Hơn nữa, ông cho rằng tôi dễ bị ông lừa gạt lắm sao, nếu như ông là chủ nhân của tháp Hư Không, vậy thì sao tháp Hư Không lại trấn áp ông, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ mà!"
Nghe anh nói như vậy, Tô Ma nhất thời không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ cách đối phó.
"Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông lại không quý trọng, bây giờ thì ông chết được rồi đó!"
Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, ngay sau đó tính mượn sức mạnh của tháp Hư Không khiến cho Tô Ma tiêu tan hồn vía.
"Chờ một chút!"
Tô Ma triệt để sụp đổ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Tô Thương, tôi thừa nhận, quả thật tôi lừa gạt cậu về thân phận của tôi, nhưng thật sự tôi và ông cố của cậu là bạn tốt của nhau."
"Không phải ông ấy không cách nào khiến cho tôi hồn bay phách lạc, mà do ông ấy không đành lòng, cho nên mới nhốt tôi vào trong tháp Hư Không."
Tô Ma sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cầu xin nói: "Tô Thương, cầu xin cậu đừng giết tôi. Nếu cậu không tin thì cậu có thể đến tìm ông cố của cậu để kiểm chứng sự thật. Từ trước đến nay tôi luôn xem trọng lời thề, bây giờ tôi có thể thề với trời rằng những gì tôi nói đều là thật!"
"Thề với trời sao?"
Tô Thương cười lạnh nói: "Ha ha, mới có một lát như vậy mà ông đã thề ba lần rồi, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Nhóc con, mặc dù tôi đã bại trận dưới tay ông cố cậu, nhưng tôi không hề hận ông ấy chút nào, là ông ấy đã kéo tôi lại, tránh cho tôi bước vào ma đạo." Tô Ma cảm kích nói: "Nếu như không có Tô Vô Kỵ, chỉ sợ tôi đã sớm trở thành ma đầu với cái xác không hồn, may có ông ấy đấy." "Ha ha!" Tô Thương nghe xong câu chuyện do Tô Ma kể lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười bỡn cợt: "Tô Ma, ông nói là ông đã truyền lại thần công Vô Ngã cho ông cố của tôi ư?" "Ừm." Tô Ma gật đầu. "Ra là vậy sao." Tô Thương nghe ông ta nói vậy, anh lập tức truyền vào đầu Tô Ma một đoạn pháp quyết thần công Vô Ngã, sau đó hỏi: "Tô Ma, ông có biết pháp quyết này không?" "Cái này... vô cùng tuyệt vời!” Tô Ma nhất thời mừng rỡ như điên, nhịn không được truy hỏi: "Nhóc con, đây là công pháp gì vậy, cậu có thể truyền dạy toàn bộ cho tôi được không?" "Ha ha, đây chính là một đoạn nhỏ của thần công Vô Ngã." Tô Thương cười lạnh rồi nói: "Ngay cả cái này mà ông cũng không biết, vậy mà còn dám bịa chuyện xưa trước mặt tôi sao?" "Hơn nữa, ông cho rằng tôi dễ bị ông lừa gạt lắm sao, nếu như ông là chủ nhân của tháp Hư Không, vậy thì sao tháp Hư Không lại trấn áp ông, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ mà!" Nghe anh nói như vậy, Tô Ma nhất thời không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ cách đối phó. "Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông lại không quý trọng, bây giờ thì ông chết được rồi đó!" Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, ngay sau đó tính mượn sức mạnh của tháp Hư Không khiến cho Tô Ma tiêu tan hồn vía. "Chờ một chút!" Tô Ma triệt để sụp đổ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Tô Thương, tôi thừa nhận, quả thật tôi lừa gạt cậu về thân phận của tôi, nhưng thật sự tôi và ông cố của cậu là bạn tốt của nhau." "Không phải ông ấy không cách nào khiến cho tôi hồn bay phách lạc, mà do ông ấy không đành lòng, cho nên mới nhốt tôi vào trong tháp Hư Không." Tô Ma sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cầu xin nói: "Tô Thương, cầu xin cậu đừng giết tôi. Nếu cậu không tin thì cậu có thể đến tìm ông cố của cậu để kiểm chứng sự thật. Từ trước đến nay tôi luôn xem trọng lời thề, bây giờ tôi có thể thề với trời rằng những gì tôi nói đều là thật!" "Thề với trời sao?" Tô Thương cười lạnh nói: "Ha ha, mới có một lát như vậy mà ông đã thề ba lần rồi, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?"