“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1045

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tây Môn Long Ngâm theo đó mà nhìn qua, lạnh lùng hỏi: "Nhóc con, mày chính là con cóc đến từ Giang Bắc kia, Tô Thương hả?"  "Tôi là Tô Thương."  Tô Thương nghênh tiếp ánh mắt Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Tôi là Tô Thương, nhưng tôi không phải con cóc, có điều tại chỗ này quả thực cũng có 1 con, vừa mới đến đây đã oang oác gọi bậy bạ rồi."  "Ha ha ha!"  Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cười ra thành tiếng, rõ ràng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Thương.  "Hửm?"  "Mày đang nói gì chứ, ở đâu có cóc..."  Tây Môn Long Ngâm nhìn xung quanh, kết quả là đã nhanh chóng phản ứng lại được, giận không kiềm được mà nói:"Thằng nhóc này, mày dám trêu chọc tao sao!"  "Không không không, tôi không trêu anh." Tô Thương liền vội vàng lắc đầu.  "Hừm!"  Tây Môn Long Ngâm hừm lạnh một tiếng: "Tính ra mày biết thức tỉnh đúng lúc đó, mày...."  "Tao trêu đùa chính là cả nhà mày."  Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm, cười nói: "Ý của tôi là, cả nhà mày đều là con cóc."  Thân phận của Tây Môn Long Ngâm, Tô Thương đã từ trong cuộc nói chuyện của mọi người mà biết được.  Người này đến từ gia tộc Tây Môn, mà gia tộc Tây Môn chính là kẻ thù lớn nhất của mình, Tô Thương đối với anh ta đương nhiên không lưu tình rồi.  "Đáng chết!"  Tây Môn Long Ngâm kịp phản ứng lại, tức giận nổi trận lôi đình nói: "Tô Thương, mày không chỉ ngang nhiên bất kính với vợ tao, còn dám khiêu khích tao, hôm này không ai cứu được mày đâu!"  "Vợ của mày là ai?" Tô Thương nhíu mày nói.  "Lan Diệu Y, Lan Diệu Y chính là vợ của tao!" Tây Môn Long Ngâm nghiến răng nói.  "Chuyện này có từ lúc nào vậy?" Tô Thương cười đểu nói: "Sao mà tôi lại không biết cô Diệu Y đã có gia đình vậy ta?"  "Ha ha!"  Tây Môn Long Ngâm cười lạnh nói: "Đừng nói mày không biết, cho dù là bản thân Diệu Y cũng không biết!"  Ặc!  Cái quái gì vậy?  Khốn nạn, hóa ra thân phận ‘vợ’ này, là  tự anh ta cho hay sao?  "Ha ha."  Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Thương nhịn không được mà cười thành tiếng.  "Cười cái rắm gì, chết đi!"  

Tây Môn Long Ngâm theo đó mà nhìn qua, lạnh lùng hỏi: "Nhóc con, mày chính là con cóc đến từ Giang Bắc kia, Tô Thương hả?"  

"Tôi là Tô Thương."  

Tô Thương nghênh tiếp ánh mắt Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Tôi là Tô Thương, nhưng tôi không phải con cóc, có điều tại chỗ này quả thực cũng có 1 con, vừa mới đến đây đã oang oác gọi bậy bạ rồi."  

"Ha ha ha!"  

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cười ra thành tiếng, rõ ràng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Thương.  

"Hửm?"  

"Mày đang nói gì chứ, ở đâu có cóc..."  

Tây Môn Long Ngâm nhìn xung quanh, kết quả là đã nhanh chóng phản ứng lại được, giận không kiềm được mà nói:"Thằng nhóc này, mày dám trêu chọc tao sao!"  

"Không không không, tôi không trêu anh." Tô Thương liền vội vàng lắc đầu.  

"Hừm!"  

Tây Môn Long Ngâm hừm lạnh một tiếng: "Tính ra mày biết thức tỉnh đúng lúc đó, mày...."  

"Tao trêu đùa chính là cả nhà mày."  

Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm, cười nói: "Ý của tôi là, cả nhà mày đều là con cóc."  

Thân phận của Tây Môn Long Ngâm, Tô Thương đã từ trong cuộc nói chuyện của mọi người mà biết được.  

Người này đến từ gia tộc Tây Môn, mà gia tộc Tây Môn chính là kẻ thù lớn nhất của mình, Tô Thương đối với anh ta đương nhiên không lưu tình rồi.  

"Đáng chết!"  

Tây Môn Long Ngâm kịp phản ứng lại, tức giận nổi trận lôi đình nói: "Tô Thương, mày không chỉ ngang nhiên bất kính với vợ tao, còn dám khiêu khích tao, hôm này không ai cứu được mày đâu!"  

"Vợ của mày là ai?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Lan Diệu Y, Lan Diệu Y chính là vợ của tao!" Tây Môn Long Ngâm nghiến răng nói.  

"Chuyện này có từ lúc nào vậy?" Tô Thương cười đểu nói: "Sao mà tôi lại không biết cô Diệu Y đã có gia đình vậy ta?"  

"Ha ha!"  

Tây Môn Long Ngâm cười lạnh nói: "Đừng nói mày không biết, cho dù là bản thân Diệu Y cũng không biết!"  

Ặc!  

Cái quái gì vậy?  

Khốn nạn, hóa ra thân phận ‘vợ’ này, là  tự anh ta cho hay sao?  

"Ha ha."  

Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Thương nhịn không được mà cười thành tiếng.  

"Cười cái rắm gì, chết đi!"  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tây Môn Long Ngâm theo đó mà nhìn qua, lạnh lùng hỏi: "Nhóc con, mày chính là con cóc đến từ Giang Bắc kia, Tô Thương hả?"  "Tôi là Tô Thương."  Tô Thương nghênh tiếp ánh mắt Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Tôi là Tô Thương, nhưng tôi không phải con cóc, có điều tại chỗ này quả thực cũng có 1 con, vừa mới đến đây đã oang oác gọi bậy bạ rồi."  "Ha ha ha!"  Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cười ra thành tiếng, rõ ràng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Thương.  "Hửm?"  "Mày đang nói gì chứ, ở đâu có cóc..."  Tây Môn Long Ngâm nhìn xung quanh, kết quả là đã nhanh chóng phản ứng lại được, giận không kiềm được mà nói:"Thằng nhóc này, mày dám trêu chọc tao sao!"  "Không không không, tôi không trêu anh." Tô Thương liền vội vàng lắc đầu.  "Hừm!"  Tây Môn Long Ngâm hừm lạnh một tiếng: "Tính ra mày biết thức tỉnh đúng lúc đó, mày...."  "Tao trêu đùa chính là cả nhà mày."  Tô Thương nhìn Tây Môn Long Ngâm, cười nói: "Ý của tôi là, cả nhà mày đều là con cóc."  Thân phận của Tây Môn Long Ngâm, Tô Thương đã từ trong cuộc nói chuyện của mọi người mà biết được.  Người này đến từ gia tộc Tây Môn, mà gia tộc Tây Môn chính là kẻ thù lớn nhất của mình, Tô Thương đối với anh ta đương nhiên không lưu tình rồi.  "Đáng chết!"  Tây Môn Long Ngâm kịp phản ứng lại, tức giận nổi trận lôi đình nói: "Tô Thương, mày không chỉ ngang nhiên bất kính với vợ tao, còn dám khiêu khích tao, hôm này không ai cứu được mày đâu!"  "Vợ của mày là ai?" Tô Thương nhíu mày nói.  "Lan Diệu Y, Lan Diệu Y chính là vợ của tao!" Tây Môn Long Ngâm nghiến răng nói.  "Chuyện này có từ lúc nào vậy?" Tô Thương cười đểu nói: "Sao mà tôi lại không biết cô Diệu Y đã có gia đình vậy ta?"  "Ha ha!"  Tây Môn Long Ngâm cười lạnh nói: "Đừng nói mày không biết, cho dù là bản thân Diệu Y cũng không biết!"  Ặc!  Cái quái gì vậy?  Khốn nạn, hóa ra thân phận ‘vợ’ này, là  tự anh ta cho hay sao?  "Ha ha."  Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Thương nhịn không được mà cười thành tiếng.  "Cười cái rắm gì, chết đi!"  

Chương 1045