“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1054
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương chắc là không dễ dàng buông tha cho mình như vậy chứ? Lúc trước, nhìn thấy phật tử Vô Cơ rời khỏi Xuân Quang Lâu, Tây Môn Long Ngâm trong lòng đã thấy cực kỳ hâm mộ rồi. Bây giờ nghe Tô Thương để cho mình lượn đi, Tây Môn Long Ngâm tất nhiên như mở cờ trong bụng. "Ba!" "Hai!" Lúc này, Tô Thương đã bắt đầu đếm. "Hừm!" "Anh muốn đếm ba tiếng, ông đây sẽ không để cho anh toại nguyện, không cho anh có được cơ hội này đâu!" Tây Môn Long Ngâm ngạo mạn nói một câu, sau đó cơ thể lập tức biến mất không còn tung tích gì. Đại công tử gia tộc Tây Môn, thiên tài tuyệt đỉnh kinh động giới cổ võ, cứ như vậy mà ỉu xìu bỏ trốn sao? Mọi người lúc đó, than thở không ngừng. "Tên nhóc này, chạy nhanh đó chứ." "Có điều, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu*, thành viên gia tộc Tây Môn, đừng mơ có ai sống sót!" *Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu: Ý chỉ nhà sư có thể chạy trốn nhưng ngôi chùa sẽ không chạy theo, có nghĩa là tránh được nhất thời nhưng không thể tránh được sau này. Tô Thương nhìn theo hướng Tây Môn Long Ngâm rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Sau đó. Tô Thương ngẩng đầu nhìn về phía Lan Diệu Y đang đứng tại lầu 3, cười đùa nói: "Cô Diệu Y, hôm nay biểu hiện của cô được lắm, rất biết phối hợp nha, cơ thể còn thơm ngào ngạt." "Có điều, kỹ thuật của cô không được rồi nha, loại tư thế cơ bản như thế, mặc dù có lòng phối hợp, nhưng lại phối hợp không tốt, nhất là lúc cái miệng cô ăn đó, thật không đến được dạ dày tí nào nha." Tô Thương tiếp tục cười nói: "Nhưng mà cô yên tâm, là giáo viên nhập môn cho cô, tôi sẽ tự mình dạy dỗ, để cô thành thạo nắm vững những tư thế và kỹ thuật này nha." "Tô Thương!" Lan Diệu Y mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: "Đồ vô liêm sỉ nhà anh, thật không biết xấu hổ mà!" "Ha ha." "Quả thực có người không biết xấu hổ." Tô Thương bỏ chữ có ý đồ mà nói: "Cô Diệu Y, cô đã làm mình thành ra bộ dạng thế này, thì đừng trách tôi chứ?" "Anh!" Lan Diệu Y giống như bị nói trúng tim đen, vội vàng đuối lý nói không ra lời. "Cứ chờ đó, giáo viên nhập môn sẽ dành thời gian tìm đến cô, cho một mình cô nhập học, dạy cô tri thức, đi theo tôi thì cô có thể biết được rất nhiều tư thế đó nha." Tô Thương lộ ra một nụ cười đùa nghịch, sau đó định đưa theo A Ly, rời khỏi Xuân Quang Lâu.
Tô Thương chắc là không dễ dàng buông tha cho mình như vậy chứ?
Lúc trước, nhìn thấy phật tử Vô Cơ rời khỏi Xuân Quang Lâu, Tây Môn Long Ngâm trong lòng đã thấy cực kỳ hâm mộ rồi.
Bây giờ nghe Tô Thương để cho mình lượn đi, Tây Môn Long Ngâm tất nhiên như mở cờ trong bụng.
"Ba!"
"Hai!"
Lúc này, Tô Thương đã bắt đầu đếm.
"Hừm!"
"Anh muốn đếm ba tiếng, ông đây sẽ không để cho anh toại nguyện, không cho anh có được cơ hội này đâu!"
Tây Môn Long Ngâm ngạo mạn nói một câu, sau đó cơ thể lập tức biến mất không còn tung tích gì.
Đại công tử gia tộc Tây Môn, thiên tài tuyệt đỉnh kinh động giới cổ võ, cứ như vậy mà ỉu xìu bỏ trốn sao?
Mọi người lúc đó, than thở không ngừng.
"Tên nhóc này, chạy nhanh đó chứ."
"Có điều, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu*, thành viên gia tộc Tây Môn, đừng mơ có ai sống sót!"
*Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu: Ý chỉ nhà sư có thể chạy trốn nhưng ngôi chùa sẽ không chạy theo, có nghĩa là tránh được nhất thời nhưng không thể tránh được sau này.
Tô Thương nhìn theo hướng Tây Môn Long Ngâm rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Sau đó.
Tô Thương ngẩng đầu nhìn về phía Lan Diệu Y đang đứng tại lầu 3, cười đùa nói: "Cô Diệu Y, hôm nay biểu hiện của cô được lắm, rất biết phối hợp nha, cơ thể còn thơm ngào ngạt."
"Có điều, kỹ thuật của cô không được rồi nha, loại tư thế cơ bản như thế, mặc dù có lòng phối hợp, nhưng lại phối hợp không tốt, nhất là lúc cái miệng cô ăn đó, thật không đến được dạ dày tí nào nha."
Tô Thương tiếp tục cười nói: "Nhưng mà cô yên tâm, là giáo viên nhập môn cho cô, tôi sẽ tự mình dạy dỗ, để cô thành thạo nắm vững những tư thế và kỹ thuật này nha."
"Tô Thương!"
Lan Diệu Y mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: "Đồ vô liêm sỉ nhà anh, thật không biết xấu hổ mà!"
"Ha ha."
"Quả thực có người không biết xấu hổ."
Tô Thương bỏ chữ có ý đồ mà nói: "Cô Diệu Y, cô đã làm mình thành ra bộ dạng thế này, thì đừng trách tôi chứ?"
"Anh!"
Lan Diệu Y giống như bị nói trúng tim đen, vội vàng đuối lý nói không ra lời.
"Cứ chờ đó, giáo viên nhập môn sẽ dành thời gian tìm đến cô, cho một mình cô nhập học, dạy cô tri thức, đi theo tôi thì cô có thể biết được rất nhiều tư thế đó nha."
Tô Thương lộ ra một nụ cười đùa nghịch, sau đó định đưa theo A Ly, rời khỏi Xuân Quang Lâu.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương chắc là không dễ dàng buông tha cho mình như vậy chứ? Lúc trước, nhìn thấy phật tử Vô Cơ rời khỏi Xuân Quang Lâu, Tây Môn Long Ngâm trong lòng đã thấy cực kỳ hâm mộ rồi. Bây giờ nghe Tô Thương để cho mình lượn đi, Tây Môn Long Ngâm tất nhiên như mở cờ trong bụng. "Ba!" "Hai!" Lúc này, Tô Thương đã bắt đầu đếm. "Hừm!" "Anh muốn đếm ba tiếng, ông đây sẽ không để cho anh toại nguyện, không cho anh có được cơ hội này đâu!" Tây Môn Long Ngâm ngạo mạn nói một câu, sau đó cơ thể lập tức biến mất không còn tung tích gì. Đại công tử gia tộc Tây Môn, thiên tài tuyệt đỉnh kinh động giới cổ võ, cứ như vậy mà ỉu xìu bỏ trốn sao? Mọi người lúc đó, than thở không ngừng. "Tên nhóc này, chạy nhanh đó chứ." "Có điều, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu*, thành viên gia tộc Tây Môn, đừng mơ có ai sống sót!" *Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu: Ý chỉ nhà sư có thể chạy trốn nhưng ngôi chùa sẽ không chạy theo, có nghĩa là tránh được nhất thời nhưng không thể tránh được sau này. Tô Thương nhìn theo hướng Tây Môn Long Ngâm rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Sau đó. Tô Thương ngẩng đầu nhìn về phía Lan Diệu Y đang đứng tại lầu 3, cười đùa nói: "Cô Diệu Y, hôm nay biểu hiện của cô được lắm, rất biết phối hợp nha, cơ thể còn thơm ngào ngạt." "Có điều, kỹ thuật của cô không được rồi nha, loại tư thế cơ bản như thế, mặc dù có lòng phối hợp, nhưng lại phối hợp không tốt, nhất là lúc cái miệng cô ăn đó, thật không đến được dạ dày tí nào nha." Tô Thương tiếp tục cười nói: "Nhưng mà cô yên tâm, là giáo viên nhập môn cho cô, tôi sẽ tự mình dạy dỗ, để cô thành thạo nắm vững những tư thế và kỹ thuật này nha." "Tô Thương!" Lan Diệu Y mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: "Đồ vô liêm sỉ nhà anh, thật không biết xấu hổ mà!" "Ha ha." "Quả thực có người không biết xấu hổ." Tô Thương bỏ chữ có ý đồ mà nói: "Cô Diệu Y, cô đã làm mình thành ra bộ dạng thế này, thì đừng trách tôi chứ?" "Anh!" Lan Diệu Y giống như bị nói trúng tim đen, vội vàng đuối lý nói không ra lời. "Cứ chờ đó, giáo viên nhập môn sẽ dành thời gian tìm đến cô, cho một mình cô nhập học, dạy cô tri thức, đi theo tôi thì cô có thể biết được rất nhiều tư thế đó nha." Tô Thương lộ ra một nụ cười đùa nghịch, sau đó định đưa theo A Ly, rời khỏi Xuân Quang Lâu.