“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1092
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Cửu Thiên ở ngay tại chỗ nói ra chuyện mình bị ám sát, đồng thời còn nghi ngờ là do Tây Môn Hổ Tiếu làm ra. "Thạch thiếu gia, chuyện anh bị ám sát liên quan gì đến tôi chứ, không bằng không cớ, vì sao anh cứ nhận định là tôi sai người giết anh?" Tây Môn Hổ Tiếu bất mãn, nhíu mày nói. "Gia tộc Tây Môn các anh, không một ai tốt cả, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai hả?" Thạch Cửu Thiên không kiêng kị gì nói. "Anh!" Tây Môn Hổ Tiếu nghe Thạch Cửu Thiên mắng chửi gia tộc Tây Môn, lập tức không kiềm được tức giận. "Hổ Tiếu, cháu đã nhận thua rồi, thì rời đi đi, đừng giải thích làm gì nữa." Lúc này, Tây Môn Phong Vân đang ngồi ở trên cao mở miệng nói. "Vâng, lão tổ tông!" Tây Môn Hổ Tiếu nghe vậy, liền không tranh cãi với Thạch Cửu Thiên nữa, mà quay người rời khỏi nơi đó. "Đồ hèn nhát!" Thạch Cửu Thiên nhìn bóng lưng của Tây Môn Hổ Tiếu, lạnh lùng nói: "Chuyện này còn chưa xong đâu!" Sau đó. Thạch Cửu Thiên thu hồi ánh mắt của mình lại, vào lúc này, anh ấy thay đổi trạng thái bình thường và trực tiếp lao vào trận hỗn chiến. Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, cho dù là không sử dụng đến thần công của Thái Sơn thì thực lực của Thạch Cửu Thiên cũng không thể xem thường được, cho dù là thần tông sơ kỳ đều chưa chắc là đối thủ của anh ấy. "Tây Môn Hổ Tiếu." Ánh mắt của Tô Thương vẫn luôn nhìn theo Tây Môn Hổ Tiếu, cho đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất. "Nhìn thần thái của anh ta, thì tên sát thủ tối qua chắc không phải là do anh ta phái tới." Tô Thương khẽ cười nói: "Hơn nữa, một khi anh họ xảy ra chuyện, thì người được lợi nhất chính là gia tộc Tây Môn." "Càng là như thế thì tên sát thủ kia càng không phải là người của gia tộc Tây Môn, nếu không thì không phải là đã lấy đá tự nện vào chân mình rồi sao." Tô Thương cười lắc đầu, về phần tên cầm đầu phía sau là ai, đã không còn quan trọng nữa, anh cũng làm biếng đoán. Lúc này. Tô Thương ngẩng lên nhìn về phía Tây Môn Phong Vân ngồi ở trên cao kia. "Lúc nãy Tây Môn Hổ Tiếu gọi ông ta là lão tổ tông, ắt hẳn người này chính là trụ cột của gia tộc Tây Môn rồi." "Có thể ngồi ngang hàng với Thạch Hạo Hãn, thực lực của ông ta ắt hẳn cũng không phải tầm thường." Tô Thương điều động thần thức, điều tra kỹ càng Tây Môn Phong Vân, kết quả vậy mà anh lại không có cách gì phát hiện ra được cảnh giới của Tây Môn Phong Vân. Thậm chí, trên người của đối phương cũng không hề có sự chuyển động của sức mạnh, hoàn toàn giống như một người bình thường vậy. "Hử?" Tô Thương nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi anh đạt tới luyện khí tầng 9 thì anh chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy.
Thạch Cửu Thiên ở ngay tại chỗ nói ra chuyện mình bị ám sát, đồng thời còn nghi ngờ là do Tây Môn Hổ Tiếu làm ra.
"Thạch thiếu gia, chuyện anh bị ám sát liên quan gì đến tôi chứ, không bằng không cớ, vì sao anh cứ nhận định là tôi sai người giết anh?" Tây Môn Hổ Tiếu bất mãn, nhíu mày nói.
"Gia tộc Tây Môn các anh, không một ai tốt cả, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai hả?" Thạch Cửu Thiên không kiêng kị gì nói.
"Anh!"
Tây Môn Hổ Tiếu nghe Thạch Cửu Thiên mắng chửi gia tộc Tây Môn, lập tức không kiềm được tức giận.
"Hổ Tiếu, cháu đã nhận thua rồi, thì rời đi đi, đừng giải thích làm gì nữa." Lúc này, Tây Môn Phong Vân đang ngồi ở trên cao mở miệng nói.
"Vâng, lão tổ tông!"
Tây Môn Hổ Tiếu nghe vậy, liền không tranh cãi với Thạch Cửu Thiên nữa, mà quay người rời khỏi nơi đó.
"Đồ hèn nhát!"
Thạch Cửu Thiên nhìn bóng lưng của Tây Môn Hổ Tiếu, lạnh lùng nói: "Chuyện này còn chưa xong đâu!"
Sau đó.
Thạch Cửu Thiên thu hồi ánh mắt của mình lại, vào lúc này, anh ấy thay đổi trạng thái bình thường và trực tiếp lao vào trận hỗn chiến.
Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, cho dù là không sử dụng đến thần công của Thái Sơn thì thực lực của Thạch Cửu Thiên cũng không thể xem thường được, cho dù là thần tông sơ kỳ đều chưa chắc là đối thủ của anh ấy.
"Tây Môn Hổ Tiếu."
Ánh mắt của Tô Thương vẫn luôn nhìn theo Tây Môn Hổ Tiếu, cho đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất.
"Nhìn thần thái của anh ta, thì tên sát thủ tối qua chắc không phải là do anh ta phái tới."
Tô Thương khẽ cười nói: "Hơn nữa, một khi anh họ xảy ra chuyện, thì người được lợi nhất chính là gia tộc Tây Môn."
"Càng là như thế thì tên sát thủ kia càng không phải là người của gia tộc Tây Môn, nếu không thì không phải là đã lấy đá tự nện vào chân mình rồi sao."
Tô Thương cười lắc đầu, về phần tên cầm đầu phía sau là ai, đã không còn quan trọng nữa, anh cũng làm biếng đoán.
Lúc này.
Tô Thương ngẩng lên nhìn về phía Tây Môn Phong Vân ngồi ở trên cao kia.
"Lúc nãy Tây Môn Hổ Tiếu gọi ông ta là lão tổ tông, ắt hẳn người này chính là trụ cột của gia tộc Tây Môn rồi."
"Có thể ngồi ngang hàng với Thạch Hạo Hãn, thực lực của ông ta ắt hẳn cũng không phải tầm thường."
Tô Thương điều động thần thức, điều tra kỹ càng Tây Môn Phong Vân, kết quả vậy mà anh lại không có cách gì phát hiện ra được cảnh giới của Tây Môn Phong Vân.
Thậm chí, trên người của đối phương cũng không hề có sự chuyển động của sức mạnh, hoàn toàn giống như một người bình thường vậy.
"Hử?"
Tô Thương nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng ngạc nhiên.
Từ sau khi anh đạt tới luyện khí tầng 9 thì anh chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Cửu Thiên ở ngay tại chỗ nói ra chuyện mình bị ám sát, đồng thời còn nghi ngờ là do Tây Môn Hổ Tiếu làm ra. "Thạch thiếu gia, chuyện anh bị ám sát liên quan gì đến tôi chứ, không bằng không cớ, vì sao anh cứ nhận định là tôi sai người giết anh?" Tây Môn Hổ Tiếu bất mãn, nhíu mày nói. "Gia tộc Tây Môn các anh, không một ai tốt cả, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai hả?" Thạch Cửu Thiên không kiêng kị gì nói. "Anh!" Tây Môn Hổ Tiếu nghe Thạch Cửu Thiên mắng chửi gia tộc Tây Môn, lập tức không kiềm được tức giận. "Hổ Tiếu, cháu đã nhận thua rồi, thì rời đi đi, đừng giải thích làm gì nữa." Lúc này, Tây Môn Phong Vân đang ngồi ở trên cao mở miệng nói. "Vâng, lão tổ tông!" Tây Môn Hổ Tiếu nghe vậy, liền không tranh cãi với Thạch Cửu Thiên nữa, mà quay người rời khỏi nơi đó. "Đồ hèn nhát!" Thạch Cửu Thiên nhìn bóng lưng của Tây Môn Hổ Tiếu, lạnh lùng nói: "Chuyện này còn chưa xong đâu!" Sau đó. Thạch Cửu Thiên thu hồi ánh mắt của mình lại, vào lúc này, anh ấy thay đổi trạng thái bình thường và trực tiếp lao vào trận hỗn chiến. Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, cho dù là không sử dụng đến thần công của Thái Sơn thì thực lực của Thạch Cửu Thiên cũng không thể xem thường được, cho dù là thần tông sơ kỳ đều chưa chắc là đối thủ của anh ấy. "Tây Môn Hổ Tiếu." Ánh mắt của Tô Thương vẫn luôn nhìn theo Tây Môn Hổ Tiếu, cho đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất. "Nhìn thần thái của anh ta, thì tên sát thủ tối qua chắc không phải là do anh ta phái tới." Tô Thương khẽ cười nói: "Hơn nữa, một khi anh họ xảy ra chuyện, thì người được lợi nhất chính là gia tộc Tây Môn." "Càng là như thế thì tên sát thủ kia càng không phải là người của gia tộc Tây Môn, nếu không thì không phải là đã lấy đá tự nện vào chân mình rồi sao." Tô Thương cười lắc đầu, về phần tên cầm đầu phía sau là ai, đã không còn quan trọng nữa, anh cũng làm biếng đoán. Lúc này. Tô Thương ngẩng lên nhìn về phía Tây Môn Phong Vân ngồi ở trên cao kia. "Lúc nãy Tây Môn Hổ Tiếu gọi ông ta là lão tổ tông, ắt hẳn người này chính là trụ cột của gia tộc Tây Môn rồi." "Có thể ngồi ngang hàng với Thạch Hạo Hãn, thực lực của ông ta ắt hẳn cũng không phải tầm thường." Tô Thương điều động thần thức, điều tra kỹ càng Tây Môn Phong Vân, kết quả vậy mà anh lại không có cách gì phát hiện ra được cảnh giới của Tây Môn Phong Vân. Thậm chí, trên người của đối phương cũng không hề có sự chuyển động của sức mạnh, hoàn toàn giống như một người bình thường vậy. "Hử?" Tô Thương nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi anh đạt tới luyện khí tầng 9 thì anh chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy.