“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1122
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cùng nhau ra tay thôi!" Chuyện đã đến nước này, những người này cũng không còn kiêng nể gì nữa, cùng nhau xông về phía Triệu Chỉ Nhược. Triệu Chỉ Nhược không hề sợ hãi, xung quanh cơ thể tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo, kiếm Hà Hoa không ngừng lay động. Luồng chân khí kh ủng bố tập trung xung quanh cô ta, mênh mông cuồn cuộn như dòng suối lưu động. "Thanh Liên kiếm pháp!" Triệu Chỉ Nhược hét lớn một tiếng, sau đó từng đóa hoa sen chậm rãi được hình thành, nở rộ trong dòng suối chân khí. Khi hoa nở rộ dày đặc, Triệu Chỉ Nhược vung kiếm, từng đóa hoa sen chợt b ắn ra. Đây là chiêu thức mạnh nhất của Triệu Chỉ Nhược, vốn dĩ cô ta định dùng để đối phó với Phật tử Vô Cơ, Vương Dã đạo trưởng, với đối thủ cấp bậc này. Thế nhưng ngay tại thời điểm này, cậu Tô đang thoi thóp, cô ta tức giận chịu không nổi, cho nên dứt khoát sử dụng Thanh Liên kiếm pháp. Ầm! Ầm! Ầm! Mấy người tham gia dự thi trên võ đài không hề có sức đánh trả, cho nên đã bị từng đóa hoa sen đánh trúng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi mà những người này đã nằm rạp trên võ đài, ai nấy cũng đều phun ra một ngụm máu lớn. Bọn họ nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược tức giận, nháo nhào sợ tới mức ngay cả máu cũng không dám lau, đã ỉu xìu chạy xuống khỏi võ đài, chủ động nhận thua. "Cậu Tô." Lúc này, Triệu Chỉ Nhược quay lại trước mặt Tô Thương, cô ta đã lấy lại cảm xúc, ánh mắt cũng khác so với ban nãy. Lúc này. Ánh mắt Triệu Chỉ Nhược tràn ngập áy náy và tự trách, với vẻ mặt phức tạp mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ. "Cô... cô Chỉ Nhược, tư thế cầm kiếm của cô vừa nãy, thật... thật đẹp." Tô Thương nói xong, lại phun ra một ngụm máu, sau đó gắng gượng nói tiếp: "Kể từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, ngay cả tên của đứa con tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi." "Tôi mơ tưởng sẽ có một ngày, tôi có thể cùng cô đi Thương Sơn Nhĩ Hải, hai chúng ta cùng nhau ngắm mưa bụi phủ Giang Nam, có thể cùng nhau cưỡi ngựa, chăn thả ở thảo nguyên phía Bắc Trường Thành." "Nhưng đáng tiếc, tôi đã không còn cơ hội mất rồi, cô Chỉ Nhược, tôi..." Tô Thương còn chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này, sư thái Từ Thiện đang ngồi trên ghế đã cao thẹn quá hóa giận. "Ăn nói dơ bẩn, cậu là cái thá gì hả, đồ đệ của tôi sao có thể làm những chuyện này cùng cậu!" Sư thái Từ Thiện lạnh lùng ra lệnh: "Chỉ Nhược, mau, con mau giế t chết cậu ta đi, hãy mau ra tay!" Triệu Chỉ Nhược từ trước đến nay luôn thực hiện không chút nghĩ ngợi đối với mệnh lệnh của sư phụ. Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Tô Thương đang thoi thóp vì cứu cô ta, Triệu Chỉ Nhược không thể nào mà xuống tay được.
"Cùng nhau ra tay thôi!"
Chuyện đã đến nước này, những người này cũng không còn kiêng nể gì nữa, cùng nhau xông về phía Triệu Chỉ Nhược.
Triệu Chỉ Nhược không hề sợ hãi, xung quanh cơ thể tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo, kiếm Hà Hoa không ngừng lay động.
Luồng chân khí kh ủng bố tập trung xung quanh cô ta, mênh mông cuồn cuộn như dòng suối lưu động.
"Thanh Liên kiếm pháp!"
Triệu Chỉ Nhược hét lớn một tiếng, sau đó từng đóa hoa sen chậm rãi được hình thành, nở rộ trong dòng suối chân khí.
Khi hoa nở rộ dày đặc, Triệu Chỉ Nhược vung kiếm, từng đóa hoa sen chợt b ắn ra.
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Triệu Chỉ Nhược, vốn dĩ cô ta định dùng để đối phó với Phật tử Vô Cơ, Vương Dã đạo trưởng, với đối thủ cấp bậc này.
Thế nhưng ngay tại thời điểm này, cậu Tô đang thoi thóp, cô ta tức giận chịu không nổi, cho nên dứt khoát sử dụng Thanh Liên kiếm pháp.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mấy người tham gia dự thi trên võ đài không hề có sức đánh trả, cho nên đã bị từng đóa hoa sen đánh trúng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi mà những người này đã nằm rạp trên võ đài, ai nấy cũng đều phun ra một ngụm máu lớn.
Bọn họ nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược tức giận, nháo nhào sợ tới mức ngay cả máu cũng không dám lau, đã ỉu xìu chạy xuống khỏi võ đài, chủ động nhận thua.
"Cậu Tô."
Lúc này, Triệu Chỉ Nhược quay lại trước mặt Tô Thương, cô ta đã lấy lại cảm xúc, ánh mắt cũng khác so với ban nãy.
Lúc này.
Ánh mắt Triệu Chỉ Nhược tràn ngập áy náy và tự trách, với vẻ mặt phức tạp mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ.
"Cô... cô Chỉ Nhược, tư thế cầm kiếm của cô vừa nãy, thật... thật đẹp."
Tô Thương nói xong, lại phun ra một ngụm máu, sau đó gắng gượng nói tiếp: "Kể từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, ngay cả tên của đứa con tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi."
"Tôi mơ tưởng sẽ có một ngày, tôi có thể cùng cô đi Thương Sơn Nhĩ Hải, hai chúng ta cùng nhau ngắm mưa bụi phủ Giang Nam, có thể cùng nhau cưỡi ngựa, chăn thả ở thảo nguyên phía Bắc Trường Thành."
"Nhưng đáng tiếc, tôi đã không còn cơ hội mất rồi, cô Chỉ Nhược, tôi..."
Tô Thương còn chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này, sư thái Từ Thiện đang ngồi trên ghế đã cao thẹn quá hóa giận.
"Ăn nói dơ bẩn, cậu là cái thá gì hả, đồ đệ của tôi sao có thể làm những chuyện này cùng cậu!"
Sư thái Từ Thiện lạnh lùng ra lệnh: "Chỉ Nhược, mau, con mau giế t chết cậu ta đi, hãy mau ra tay!"
Triệu Chỉ Nhược từ trước đến nay luôn thực hiện không chút nghĩ ngợi đối với mệnh lệnh của sư phụ.
Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Tô Thương đang thoi thóp vì cứu cô ta, Triệu Chỉ Nhược không thể nào mà xuống tay được.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cùng nhau ra tay thôi!" Chuyện đã đến nước này, những người này cũng không còn kiêng nể gì nữa, cùng nhau xông về phía Triệu Chỉ Nhược. Triệu Chỉ Nhược không hề sợ hãi, xung quanh cơ thể tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo, kiếm Hà Hoa không ngừng lay động. Luồng chân khí kh ủng bố tập trung xung quanh cô ta, mênh mông cuồn cuộn như dòng suối lưu động. "Thanh Liên kiếm pháp!" Triệu Chỉ Nhược hét lớn một tiếng, sau đó từng đóa hoa sen chậm rãi được hình thành, nở rộ trong dòng suối chân khí. Khi hoa nở rộ dày đặc, Triệu Chỉ Nhược vung kiếm, từng đóa hoa sen chợt b ắn ra. Đây là chiêu thức mạnh nhất của Triệu Chỉ Nhược, vốn dĩ cô ta định dùng để đối phó với Phật tử Vô Cơ, Vương Dã đạo trưởng, với đối thủ cấp bậc này. Thế nhưng ngay tại thời điểm này, cậu Tô đang thoi thóp, cô ta tức giận chịu không nổi, cho nên dứt khoát sử dụng Thanh Liên kiếm pháp. Ầm! Ầm! Ầm! Mấy người tham gia dự thi trên võ đài không hề có sức đánh trả, cho nên đã bị từng đóa hoa sen đánh trúng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi mà những người này đã nằm rạp trên võ đài, ai nấy cũng đều phun ra một ngụm máu lớn. Bọn họ nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược tức giận, nháo nhào sợ tới mức ngay cả máu cũng không dám lau, đã ỉu xìu chạy xuống khỏi võ đài, chủ động nhận thua. "Cậu Tô." Lúc này, Triệu Chỉ Nhược quay lại trước mặt Tô Thương, cô ta đã lấy lại cảm xúc, ánh mắt cũng khác so với ban nãy. Lúc này. Ánh mắt Triệu Chỉ Nhược tràn ngập áy náy và tự trách, với vẻ mặt phức tạp mà ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ. "Cô... cô Chỉ Nhược, tư thế cầm kiếm của cô vừa nãy, thật... thật đẹp." Tô Thương nói xong, lại phun ra một ngụm máu, sau đó gắng gượng nói tiếp: "Kể từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, ngay cả tên của đứa con tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi." "Tôi mơ tưởng sẽ có một ngày, tôi có thể cùng cô đi Thương Sơn Nhĩ Hải, hai chúng ta cùng nhau ngắm mưa bụi phủ Giang Nam, có thể cùng nhau cưỡi ngựa, chăn thả ở thảo nguyên phía Bắc Trường Thành." "Nhưng đáng tiếc, tôi đã không còn cơ hội mất rồi, cô Chỉ Nhược, tôi..." Tô Thương còn chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này, sư thái Từ Thiện đang ngồi trên ghế đã cao thẹn quá hóa giận. "Ăn nói dơ bẩn, cậu là cái thá gì hả, đồ đệ của tôi sao có thể làm những chuyện này cùng cậu!" Sư thái Từ Thiện lạnh lùng ra lệnh: "Chỉ Nhược, mau, con mau giế t chết cậu ta đi, hãy mau ra tay!" Triệu Chỉ Nhược từ trước đến nay luôn thực hiện không chút nghĩ ngợi đối với mệnh lệnh của sư phụ. Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Tô Thương đang thoi thóp vì cứu cô ta, Triệu Chỉ Nhược không thể nào mà xuống tay được.