“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1124
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương giả vờ bị thương là vì muốn diễn khổ nhục kế, lừa gạt đứa nhóc Triệu Chỉ Nhược này một chút. Nhưng anh không hề ngờ được rằng, Triệu Chỉ Nhược vậy mà tưởng thật, lại còn nói ra những lời trên. Lần này đến lượt Tô Thương không biết làm sao, anh ý thức được bản thân đã chơi lớn, khiến cho kết cục không được tốt. "Cậu Tô..." Nhìn thấy hơi thở của Tô Thương vững vàng, không hề mang dáng vẻ bị thương, nhưng phản ứng đầu tiên của Triệu Chỉ Nhược không phải tức giận vì bản thân đã bị lừa. Mà cô ta lại thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp nở nụ cười, cả người như trút được gánh nặng. "Cô Chỉ Nhược, tôi xin lỗi vì đã lừa cô." Tô Thương xấu hổ nói. "Anh đừng nói những lời này, anh không sao là được rồi." Triệu Chỉ Nhược đỏ mặt, không để ý đến chuyện Tô Thương diễn trò lừa cô ta, mà sau đó còn tháo trụ trên bội kiếm xuống, đưa cho Tô Thương: "Tôi có cơ hội giết anh, nhưng lại không ra tay với anh. Lần đặt cược ban nãy, anh đã thắng rồi, có chơi có chịu, cho nên linh kiện này là của anh." "Cô Chỉ Nhược..." Tô Thương tiếp nhận cái trụ, thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó áy náy nói: "Chuyện hôm nay, là do tôi đã quá đáng, coi như tôi nợ cô một ân tình." "Nếu như có một ngày nào đó, cô gặp phải phiền phức thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả chướng ngại giúp cô, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống đỡ một bên ánh sáng cho cô!" Nói xong, Tô Thương lập tức sải bước xuống khỏi võ đài, chủ động bỏ quyền nhận thua. Mục tiêu của anh là hạng nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, thế nhưng vẫn còn vòng loại bổ sung để đánh. Bản thân vừa mới lừa gạt Triệu Chỉ Nhược, Tô Thương không muốn đạp lên cô gái ngốc ngây thơ này để thăng cấp vòng tiếp theo. Huống hồ gì, anh đã lấy được cái trụ này, thu hoạch của hôm nay đã rất cao rồi. Thế nhưng. Tô Thương còn chưa rời khỏi, thì Tây Môn Phong Vân ngồi trên ghế cao lập tức mở miệng nói với vẻ mặt khó coi: "Tàn dư của nhà họ Tô, đứng lại!" Soạt! Soạt! Soạt! Nghe được câu nói nghiệt dư của nhà họ Tô, toàn bộ ánh mắt của mọi người đang có mặt đều rơi lên người Tô Thương, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Nghiệt dư của nhà họ Tô! Tất cả mọi người đều không xa lạ gì với thân phận này. Hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ xưng bá thiên hạ, để lại ấn tượng sâu sắc cho vô số người. Cho dù đã qua hơn một trăm năm, nhưng những nhân vật thời xưa vẫn không thể nào quên được. Không chỉ như thế, thanh niên tài giỏi đẹp trai bây giờ cũng đều tràn đầy hứng thú đối với quá khứ của Tô Vô Kỵ, bởi vậy cho nên có chút hiểu biết. Thử hỏi đàn ông con trai nào trong giới luyện võ, ai mà không muốn trở thành một nhân vật lớn nhìn đời bằng nửa con mắt như Tô Vô Kỵ chứ? Lại có những cô gái trẻ mơ mộng nào mà không muốn gả cho cao thủ vô địch như Tô Vô Kỵ đây? Bởi vậy.
Tô Thương giả vờ bị thương là vì muốn diễn khổ nhục kế, lừa gạt đứa nhóc Triệu Chỉ Nhược này một chút.
Nhưng anh không hề ngờ được rằng, Triệu Chỉ Nhược vậy mà tưởng thật, lại còn nói ra những lời trên.
Lần này đến lượt Tô Thương không biết làm sao, anh ý thức được bản thân đã chơi lớn, khiến cho kết cục không được tốt.
"Cậu Tô..."
Nhìn thấy hơi thở của Tô Thương vững vàng, không hề mang dáng vẻ bị thương, nhưng phản ứng đầu tiên của Triệu Chỉ Nhược không phải tức giận vì bản thân đã bị lừa.
Mà cô ta lại thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp nở nụ cười, cả người như trút được gánh nặng.
"Cô Chỉ Nhược, tôi xin lỗi vì đã lừa cô." Tô Thương xấu hổ nói.
"Anh đừng nói những lời này, anh không sao là được rồi."
Triệu Chỉ Nhược đỏ mặt, không để ý đến chuyện Tô Thương diễn trò lừa cô ta, mà sau đó còn tháo trụ trên bội kiếm xuống, đưa cho Tô Thương: "Tôi có cơ hội giết anh, nhưng lại không ra tay với anh. Lần đặt cược ban nãy, anh đã thắng rồi, có chơi có chịu, cho nên linh kiện này là của anh."
"Cô Chỉ Nhược..."
Tô Thương tiếp nhận cái trụ, thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó áy náy nói: "Chuyện hôm nay, là do tôi đã quá đáng, coi như tôi nợ cô một ân tình."
"Nếu như có một ngày nào đó, cô gặp phải phiền phức thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả chướng ngại giúp cô, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống đỡ một bên ánh sáng cho cô!"
Nói xong, Tô Thương lập tức sải bước xuống khỏi võ đài, chủ động bỏ quyền nhận thua.
Mục tiêu của anh là hạng nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, thế nhưng vẫn còn vòng loại bổ sung để đánh.
Bản thân vừa mới lừa gạt Triệu Chỉ Nhược, Tô Thương không muốn đạp lên cô gái ngốc ngây thơ này để thăng cấp vòng tiếp theo.
Huống hồ gì, anh đã lấy được cái trụ này, thu hoạch của hôm nay đã rất cao rồi.
Thế nhưng.
Tô Thương còn chưa rời khỏi, thì Tây Môn Phong Vân ngồi trên ghế cao lập tức mở miệng nói với vẻ mặt khó coi: "Tàn dư của nhà họ Tô, đứng lại!"
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Nghe được câu nói nghiệt dư của nhà họ Tô, toàn bộ ánh mắt của mọi người đang có mặt đều rơi lên người Tô Thương, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
Nghiệt dư của nhà họ Tô!
Tất cả mọi người đều không xa lạ gì với thân phận này.
Hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ xưng bá thiên hạ, để lại ấn tượng sâu sắc cho vô số người.
Cho dù đã qua hơn một trăm năm, nhưng những nhân vật thời xưa vẫn không thể nào quên được.
Không chỉ như thế, thanh niên tài giỏi đẹp trai bây giờ cũng đều tràn đầy hứng thú đối với quá khứ của Tô Vô Kỵ, bởi vậy cho nên có chút hiểu biết.
Thử hỏi đàn ông con trai nào trong giới luyện võ, ai mà không muốn trở thành một nhân vật lớn nhìn đời bằng nửa con mắt như Tô Vô Kỵ chứ?
Lại có những cô gái trẻ mơ mộng nào mà không muốn gả cho cao thủ vô địch như Tô Vô Kỵ đây?
Bởi vậy.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương giả vờ bị thương là vì muốn diễn khổ nhục kế, lừa gạt đứa nhóc Triệu Chỉ Nhược này một chút. Nhưng anh không hề ngờ được rằng, Triệu Chỉ Nhược vậy mà tưởng thật, lại còn nói ra những lời trên. Lần này đến lượt Tô Thương không biết làm sao, anh ý thức được bản thân đã chơi lớn, khiến cho kết cục không được tốt. "Cậu Tô..." Nhìn thấy hơi thở của Tô Thương vững vàng, không hề mang dáng vẻ bị thương, nhưng phản ứng đầu tiên của Triệu Chỉ Nhược không phải tức giận vì bản thân đã bị lừa. Mà cô ta lại thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp nở nụ cười, cả người như trút được gánh nặng. "Cô Chỉ Nhược, tôi xin lỗi vì đã lừa cô." Tô Thương xấu hổ nói. "Anh đừng nói những lời này, anh không sao là được rồi." Triệu Chỉ Nhược đỏ mặt, không để ý đến chuyện Tô Thương diễn trò lừa cô ta, mà sau đó còn tháo trụ trên bội kiếm xuống, đưa cho Tô Thương: "Tôi có cơ hội giết anh, nhưng lại không ra tay với anh. Lần đặt cược ban nãy, anh đã thắng rồi, có chơi có chịu, cho nên linh kiện này là của anh." "Cô Chỉ Nhược..." Tô Thương tiếp nhận cái trụ, thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó áy náy nói: "Chuyện hôm nay, là do tôi đã quá đáng, coi như tôi nợ cô một ân tình." "Nếu như có một ngày nào đó, cô gặp phải phiền phức thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả chướng ngại giúp cô, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống đỡ một bên ánh sáng cho cô!" Nói xong, Tô Thương lập tức sải bước xuống khỏi võ đài, chủ động bỏ quyền nhận thua. Mục tiêu của anh là hạng nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, thế nhưng vẫn còn vòng loại bổ sung để đánh. Bản thân vừa mới lừa gạt Triệu Chỉ Nhược, Tô Thương không muốn đạp lên cô gái ngốc ngây thơ này để thăng cấp vòng tiếp theo. Huống hồ gì, anh đã lấy được cái trụ này, thu hoạch của hôm nay đã rất cao rồi. Thế nhưng. Tô Thương còn chưa rời khỏi, thì Tây Môn Phong Vân ngồi trên ghế cao lập tức mở miệng nói với vẻ mặt khó coi: "Tàn dư của nhà họ Tô, đứng lại!" Soạt! Soạt! Soạt! Nghe được câu nói nghiệt dư của nhà họ Tô, toàn bộ ánh mắt của mọi người đang có mặt đều rơi lên người Tô Thương, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Nghiệt dư của nhà họ Tô! Tất cả mọi người đều không xa lạ gì với thân phận này. Hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ xưng bá thiên hạ, để lại ấn tượng sâu sắc cho vô số người. Cho dù đã qua hơn một trăm năm, nhưng những nhân vật thời xưa vẫn không thể nào quên được. Không chỉ như thế, thanh niên tài giỏi đẹp trai bây giờ cũng đều tràn đầy hứng thú đối với quá khứ của Tô Vô Kỵ, bởi vậy cho nên có chút hiểu biết. Thử hỏi đàn ông con trai nào trong giới luyện võ, ai mà không muốn trở thành một nhân vật lớn nhìn đời bằng nửa con mắt như Tô Vô Kỵ chứ? Lại có những cô gái trẻ mơ mộng nào mà không muốn gả cho cao thủ vô địch như Tô Vô Kỵ đây? Bởi vậy.