“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1135
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thiên Sơn Tuyết bên cạnh thấy vậy, cười một tiếng an ủi Từ Thiện sư thái, có điều, nói tới nói lui lại như nhớ ra được điều gì đó, sửa lại lời nói thành: "Bà nhìn xem, xém chút nữa thì tôi quên mất, Từ Thiện sư thái tuổi đã cao, tất nhiên đã không phải trải qua những điều đó rồi, nội tiết tố mất cân bằng thì cũng không tính là quan trọng gì." "Thiên Sơn Tuyết, cô...hừm!" Từ Thiện sư thái không kiềm được, bà ta biết nói không lại với Thiên Sơn Tuyết, liền dời ánh mắt đi nơi khác. ... Giờ phút này. Tô Thương đi theo Vương Trọng Vân, đến đến đỉnh núi Võ Đang. Nơi này có một cái lầu các, chính là Võ Đang mật các, là nơi cao nhất của núi Võ Đang. Hai người đi vào, Vương Trọng Vân rất nhanh đã đưa cho Tô Thương một bức thư, trịnh trọng nói: "Tô thiếu gia, bức thư này, tôi đã giữ mấy chục năm rồi, sư tổ đã thông báo, chỉ có đời sau của nhà họ Tô mới có thể đọc được, tôi đi ra ngoài trước đây." "Dựa theo quy củ, trước khi đọc thư, anh nên đi thắp hương tắm rửa, thanh tịnh 7 ngày, xem như đang tôn trọng bề trên." Vương Trọng Vân nói bổ sung: "Có điều, Tô thiếu gia là khách từ xa đến, hơn nữa đại hội võ thuật đang diễn ra, những quy tắc này có thể miễn, tôi không làm phiền Tô thiếu gia nữa." Sau khi nói xong, Vương Trọng Vân liên lui ra khỏi mật các. Bây giờ. Bên trong mật các chỉ còn 1 mình Tô Thương, tay anh cầm bức thư có chút hơi ngả vàng, trong lòng tràn đầy kích động và hiếu kỳ. Một lão đạo sĩ có thể tiên tri được, kéo dài cả mười mấy năm, để lại thư cho mình, nội dung bên trong chắc chắn có ích với mình rồi! Thế là, Tô Thương giấu hưng phấn trong lòng lại, mà dùng tình cảm trang trọng, chậm rãi bóc thư ra. Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, anh lập tức trợn tròn mắt, tâm trạng nhanh chóng muốn sụp đổ. Nội dung bức thư: Xin chào, tôi là người suy đoán không bao giờ sai, Vương Dương Minh đây, thật ra tôi vẫn chưa chết, bây giờ đang cần gấp một khoản tiền để thoát khổ, chỉ cần cậu chuyển năm ngàn vạn vào thẻ của tôi, chờ tôi đợi thời trở lại, chắc chắn cho cậu một đời vinh hoa, phía dưới là số thẻ của tôi và nick wechat, sau khi chuyển xong xuôi, cậu add wechat của tôi, chúng ta liên lạc với nhau.
Thiên Sơn Tuyết bên cạnh thấy vậy, cười một tiếng an ủi Từ Thiện sư thái, có điều, nói tới nói lui lại như nhớ ra được điều gì đó, sửa lại lời nói thành: "Bà nhìn xem, xém chút nữa thì tôi quên mất, Từ Thiện sư thái tuổi đã cao, tất nhiên đã không phải trải qua những điều đó rồi, nội tiết tố mất cân bằng thì cũng không tính là quan trọng gì."
"Thiên Sơn Tuyết, cô...hừm!"
Từ Thiện sư thái không kiềm được, bà ta biết nói không lại với Thiên Sơn Tuyết, liền dời ánh mắt đi nơi khác.
...
Giờ phút này.
Tô Thương đi theo Vương Trọng Vân, đến đến đỉnh núi Võ Đang.
Nơi này có một cái lầu các, chính là Võ Đang mật các, là nơi cao nhất của núi Võ Đang.
Hai người đi vào, Vương Trọng Vân rất nhanh đã đưa cho Tô Thương một bức thư, trịnh trọng nói: "Tô thiếu gia, bức thư này, tôi đã giữ mấy chục năm rồi, sư tổ đã thông báo, chỉ có đời sau của nhà họ Tô mới có thể đọc được, tôi đi ra ngoài trước đây."
"Dựa theo quy củ, trước khi đọc thư, anh nên đi thắp hương tắm rửa, thanh tịnh 7 ngày, xem như đang tôn trọng bề trên."
Vương Trọng Vân nói bổ sung: "Có điều, Tô thiếu gia là khách từ xa đến, hơn nữa đại hội võ thuật đang diễn ra, những quy tắc này có thể miễn, tôi không làm phiền Tô thiếu gia nữa."
Sau khi nói xong, Vương Trọng Vân liên lui ra khỏi mật các.
Bây giờ.
Bên trong mật các chỉ còn 1 mình Tô Thương, tay anh cầm bức thư có chút hơi ngả vàng, trong lòng tràn đầy kích động và hiếu kỳ.
Một lão đạo sĩ có thể tiên tri được, kéo dài cả mười mấy năm, để lại thư cho mình, nội dung bên trong chắc chắn có ích với mình rồi!
Thế là, Tô Thương giấu hưng phấn trong lòng lại, mà dùng tình cảm trang trọng, chậm rãi bóc thư ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, anh lập tức trợn tròn mắt, tâm trạng nhanh chóng muốn sụp đổ.
Nội dung bức thư:
Xin chào, tôi là người suy đoán không bao giờ sai, Vương Dương Minh đây, thật ra tôi vẫn chưa chết, bây giờ đang cần gấp một khoản tiền để thoát khổ, chỉ cần cậu chuyển năm ngàn vạn vào thẻ của tôi, chờ tôi đợi thời trở lại, chắc chắn cho cậu một đời vinh hoa, phía dưới là số thẻ của tôi và nick wechat, sau khi chuyển xong xuôi, cậu add wechat của tôi, chúng ta liên lạc với nhau.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thiên Sơn Tuyết bên cạnh thấy vậy, cười một tiếng an ủi Từ Thiện sư thái, có điều, nói tới nói lui lại như nhớ ra được điều gì đó, sửa lại lời nói thành: "Bà nhìn xem, xém chút nữa thì tôi quên mất, Từ Thiện sư thái tuổi đã cao, tất nhiên đã không phải trải qua những điều đó rồi, nội tiết tố mất cân bằng thì cũng không tính là quan trọng gì." "Thiên Sơn Tuyết, cô...hừm!" Từ Thiện sư thái không kiềm được, bà ta biết nói không lại với Thiên Sơn Tuyết, liền dời ánh mắt đi nơi khác. ... Giờ phút này. Tô Thương đi theo Vương Trọng Vân, đến đến đỉnh núi Võ Đang. Nơi này có một cái lầu các, chính là Võ Đang mật các, là nơi cao nhất của núi Võ Đang. Hai người đi vào, Vương Trọng Vân rất nhanh đã đưa cho Tô Thương một bức thư, trịnh trọng nói: "Tô thiếu gia, bức thư này, tôi đã giữ mấy chục năm rồi, sư tổ đã thông báo, chỉ có đời sau của nhà họ Tô mới có thể đọc được, tôi đi ra ngoài trước đây." "Dựa theo quy củ, trước khi đọc thư, anh nên đi thắp hương tắm rửa, thanh tịnh 7 ngày, xem như đang tôn trọng bề trên." Vương Trọng Vân nói bổ sung: "Có điều, Tô thiếu gia là khách từ xa đến, hơn nữa đại hội võ thuật đang diễn ra, những quy tắc này có thể miễn, tôi không làm phiền Tô thiếu gia nữa." Sau khi nói xong, Vương Trọng Vân liên lui ra khỏi mật các. Bây giờ. Bên trong mật các chỉ còn 1 mình Tô Thương, tay anh cầm bức thư có chút hơi ngả vàng, trong lòng tràn đầy kích động và hiếu kỳ. Một lão đạo sĩ có thể tiên tri được, kéo dài cả mười mấy năm, để lại thư cho mình, nội dung bên trong chắc chắn có ích với mình rồi! Thế là, Tô Thương giấu hưng phấn trong lòng lại, mà dùng tình cảm trang trọng, chậm rãi bóc thư ra. Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, anh lập tức trợn tròn mắt, tâm trạng nhanh chóng muốn sụp đổ. Nội dung bức thư: Xin chào, tôi là người suy đoán không bao giờ sai, Vương Dương Minh đây, thật ra tôi vẫn chưa chết, bây giờ đang cần gấp một khoản tiền để thoát khổ, chỉ cần cậu chuyển năm ngàn vạn vào thẻ của tôi, chờ tôi đợi thời trở lại, chắc chắn cho cậu một đời vinh hoa, phía dưới là số thẻ của tôi và nick wechat, sau khi chuyển xong xuôi, cậu add wechat của tôi, chúng ta liên lạc với nhau.