“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1158
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Dựa theo vai vế mà nói thì Tô Du Du cũng là cháu ngoại mà ông xem trọng, Thạch Hạo Hãn đương nhiên không muốn giương mắt nhìn Tô Du Du chịu giày vò. Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy thì trầm tư suy nghĩ, ông ta cũng không muốn đắc tội Thạch Hạo Hãn. Nhưng mà. Ý của Tây Môn Phong Vân chắc là muốn giết luôn Tô Du Du, diệt trừ hậu hoạn, sơn chủ Thanh Thành nhìn ra được cho nên mới mở lời để cho Tống Thanh Dương giết Tô Du Du. Bây giờ ông ta tiến thoái lưỡng nan, không tiện mở lời nữa. "Ha ha, Thạch Hạo Hãn, chuyện trên võ đài thì để những người tham gia thi đấu tự mình giải quyết đi, ông gây áp lực với sơn chủ Thanh Thành là có ý gì hả?" Lúc này, Tây Môn Phong Vân giải vây nói. "Tây Môn Phong Vân!" Thạch Hạo Hãn đón lấy ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, lạnh lùng nói: "Đừng có tưởng là tôi không biết ông đang nghĩ gì." "Năm đó ông cùng với mấy môn phái lớn giết hại nhà họ Tô ở núi Côn Luân, bây giờ nhìn thấy con cháu của nhà họ Tô nên ông sợ bị báo thù, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu!" Thạch Hạo Hãn cười lạnh rồi nói: "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đúng là một người có lòng tốt, người tốt như ông chắc là không được nhìn thấy mùa xuân hoa nở của năm sau rồi. Nhớ là ăn uống đầy đủ, đừng có bạc đãi bản thân, nếu không thì lỡ như ông chết bất đắc kỳ tử thì chẳng phải sẽ là tiếc nuối cả đời hay sao?" “Cái này, thì không cần Thạch Sơn chủ lo lắng.” Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía lôi đài, thản nhiên nói: “Tô Du Du không đầu hàng, cuộc thi đấu kế tiếp, Tống Thanh Dương, tùy theo cậu đấy.” “Đã hiểu ạ!” Tống Thanh Dương nghe vậy, sải bước đi tới, trực tiếp bóp cổ Tô Du Du, một tay nhấc Tô Du Du từ dưới đất lên. Lúc này, hai chân Tô Du Du cách mặt đất khoảng một mét, hai cái tay nhỏ chống chế lại đại cao thủ Tống Thanh Dương, cô bé giãy giụa muốn thoát ra, nhưng kết quả lại không làm gì được. Vì không thể thở nổi, nên khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra một sự hung hăng, giữ tợn nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Dương. “Ha ha, đứa dư nghiệt cỏn con nhà ngươi, không chịu thua sao?” Tống Thanh Dương cười giễu cợt nói: “Nhưng đáng tiếc, nhóc không phải là đối thủ của chú.” Ầm! Vừa nói xong, Tống Thanh Dương đập chưởng vào mặt Tô Du Du trên mặt, rồi buông tay xuống. Người Tô Du Du bay ra ngoài, rơi trên sàn, mặt thì trắng bệch hết ra. “Du Du, mau đầu hàng đi.” Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, vội nói: “Chỉ cần con đầu hàng, cuộc thi sẽ kết thúc!” “Mẹ, con… Con không đầu hàng!”
Dựa theo vai vế mà nói thì Tô Du Du cũng là cháu ngoại mà ông xem trọng, Thạch Hạo Hãn đương nhiên không muốn giương mắt nhìn Tô Du Du chịu giày vò.
Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy thì trầm tư suy nghĩ, ông ta cũng không muốn đắc tội Thạch Hạo Hãn.
Nhưng mà.
Ý của Tây Môn Phong Vân chắc là muốn giết luôn Tô Du Du, diệt trừ hậu hoạn, sơn chủ Thanh Thành nhìn ra được cho nên mới mở lời để cho Tống Thanh Dương giết Tô Du Du.
Bây giờ ông ta tiến thoái lưỡng nan, không tiện mở lời nữa.
"Ha ha, Thạch Hạo Hãn, chuyện trên võ đài thì để những người tham gia thi đấu tự mình giải quyết đi, ông gây áp lực với sơn chủ Thanh Thành là có ý gì hả?" Lúc này, Tây Môn Phong Vân giải vây nói.
"Tây Môn Phong Vân!"
Thạch Hạo Hãn đón lấy ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, lạnh lùng nói: "Đừng có tưởng là tôi không biết ông đang nghĩ gì."
"Năm đó ông cùng với mấy môn phái lớn giết hại nhà họ Tô ở núi Côn Luân, bây giờ nhìn thấy con cháu của nhà họ Tô nên ông sợ bị báo thù, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu!"
Thạch Hạo Hãn cười lạnh rồi nói: "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đúng là một người có lòng tốt, người tốt như ông chắc là không được nhìn thấy mùa xuân hoa nở của năm sau rồi. Nhớ là ăn uống đầy đủ, đừng có bạc đãi bản thân, nếu không thì lỡ như ông chết bất đắc kỳ tử thì chẳng phải sẽ là tiếc nuối cả đời hay sao?"
“Cái này, thì không cần Thạch Sơn chủ lo lắng.”
Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía lôi đài, thản nhiên nói: “Tô Du Du không đầu hàng, cuộc thi đấu kế tiếp, Tống Thanh Dương, tùy theo cậu đấy.”
“Đã hiểu ạ!”
Tống Thanh Dương nghe vậy, sải bước đi tới, trực tiếp bóp cổ Tô Du Du, một tay nhấc Tô Du Du từ dưới đất lên.
Lúc này, hai chân Tô Du Du cách mặt đất khoảng một mét, hai cái tay nhỏ chống chế lại đại cao thủ Tống Thanh Dương, cô bé giãy giụa muốn thoát ra, nhưng kết quả lại không làm gì được.
Vì không thể thở nổi, nên khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra một sự hung hăng, giữ tợn nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Dương.
“Ha ha, đứa dư nghiệt cỏn con nhà ngươi, không chịu thua sao?”
Tống Thanh Dương cười giễu cợt nói: “Nhưng đáng tiếc, nhóc không phải là đối thủ của chú.”
Ầm!
Vừa nói xong, Tống Thanh Dương đập chưởng vào mặt Tô Du Du trên mặt, rồi buông tay xuống.
Người Tô Du Du bay ra ngoài, rơi trên sàn, mặt thì trắng bệch hết ra.
“Du Du, mau đầu hàng đi.”
Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, vội nói: “Chỉ cần con đầu hàng, cuộc thi sẽ kết thúc!”
“Mẹ, con… Con không đầu hàng!”
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Dựa theo vai vế mà nói thì Tô Du Du cũng là cháu ngoại mà ông xem trọng, Thạch Hạo Hãn đương nhiên không muốn giương mắt nhìn Tô Du Du chịu giày vò. Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy thì trầm tư suy nghĩ, ông ta cũng không muốn đắc tội Thạch Hạo Hãn. Nhưng mà. Ý của Tây Môn Phong Vân chắc là muốn giết luôn Tô Du Du, diệt trừ hậu hoạn, sơn chủ Thanh Thành nhìn ra được cho nên mới mở lời để cho Tống Thanh Dương giết Tô Du Du. Bây giờ ông ta tiến thoái lưỡng nan, không tiện mở lời nữa. "Ha ha, Thạch Hạo Hãn, chuyện trên võ đài thì để những người tham gia thi đấu tự mình giải quyết đi, ông gây áp lực với sơn chủ Thanh Thành là có ý gì hả?" Lúc này, Tây Môn Phong Vân giải vây nói. "Tây Môn Phong Vân!" Thạch Hạo Hãn đón lấy ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, lạnh lùng nói: "Đừng có tưởng là tôi không biết ông đang nghĩ gì." "Năm đó ông cùng với mấy môn phái lớn giết hại nhà họ Tô ở núi Côn Luân, bây giờ nhìn thấy con cháu của nhà họ Tô nên ông sợ bị báo thù, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu!" Thạch Hạo Hãn cười lạnh rồi nói: "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đúng là một người có lòng tốt, người tốt như ông chắc là không được nhìn thấy mùa xuân hoa nở của năm sau rồi. Nhớ là ăn uống đầy đủ, đừng có bạc đãi bản thân, nếu không thì lỡ như ông chết bất đắc kỳ tử thì chẳng phải sẽ là tiếc nuối cả đời hay sao?" “Cái này, thì không cần Thạch Sơn chủ lo lắng.” Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía lôi đài, thản nhiên nói: “Tô Du Du không đầu hàng, cuộc thi đấu kế tiếp, Tống Thanh Dương, tùy theo cậu đấy.” “Đã hiểu ạ!” Tống Thanh Dương nghe vậy, sải bước đi tới, trực tiếp bóp cổ Tô Du Du, một tay nhấc Tô Du Du từ dưới đất lên. Lúc này, hai chân Tô Du Du cách mặt đất khoảng một mét, hai cái tay nhỏ chống chế lại đại cao thủ Tống Thanh Dương, cô bé giãy giụa muốn thoát ra, nhưng kết quả lại không làm gì được. Vì không thể thở nổi, nên khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra một sự hung hăng, giữ tợn nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Dương. “Ha ha, đứa dư nghiệt cỏn con nhà ngươi, không chịu thua sao?” Tống Thanh Dương cười giễu cợt nói: “Nhưng đáng tiếc, nhóc không phải là đối thủ của chú.” Ầm! Vừa nói xong, Tống Thanh Dương đập chưởng vào mặt Tô Du Du trên mặt, rồi buông tay xuống. Người Tô Du Du bay ra ngoài, rơi trên sàn, mặt thì trắng bệch hết ra. “Du Du, mau đầu hàng đi.” Thiên Sơn Tuyết thấy vậy, vội nói: “Chỉ cần con đầu hàng, cuộc thi sẽ kết thúc!” “Mẹ, con… Con không đầu hàng!”