“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1191

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Theo tôi thấy, đến 10 vị trí đầu tiên thì cậu cũng không vào được đâu, mà bị loại ngay từ ngày mai rồi!"  Sau khi nói một câu, Thạch Hạo Hãn cũng không dừng lại mà nhún người rời khỏi.  "Ha ha, vậy thì rửa mắt mà đợi đi." Đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn biến mất, Tô Thương lộ ra một nụ cười.  "Ông nội, em họ không có ý đó, em ấy..."  Thạch Cửu Thiên bên cạnh nhìn thấy Thạch Hạo Hãn tức giận, vừa định giải thích, có điều, Thạch hạo Hãn đã đi xa rồi.  "Em họ, em...aiya, được rồi, anh vẫn nên đi an ủi ông nội thì hơn."  Thạch Cửu Thiên bị kẹt giữa hai bên nên khá khó xử, sau khi thở dài một hơi liền đuổi theo Thạch Hạo Hãn.  Tô Thương cùng mấy người Vương Phú Quý cũng rời khỏi ba lôi đài lớn, đi thắng đến khách sạn Cửu Phong, định đi xem Tô Du Du đã tỉnh lại hay chưa, Trương Mộ Cổ cũng đi theo.  Rất nhanh chóng, một đoàn người liền đi đến khách sạn Cửu Phong, Tô Du Du vẫn đang nghỉ ngơi, nên Tô Thương không dến làm phiền cô bé nữa.  Sau đó.  Tô Thương trong phòng Vương Phú Quý tìm được Trương Mộ Cổ, sử dụng thủ đoạn để trị thương cho Trương Mộ Cổ.  Vốn dĩ vết thương của Trương Mộ Cổ ít nhất phải nửa tháng mới khỏi hẳn, nhưng khi Tô Thương ra tay, chỉ mới nửa đêm đã hồi phục như lúc đầu rồi.  Chuyện này khiến Trương Mộ Cổ phải hét lên là thần kỳ, kéo lấy Tô Thương, nhất định phải mời Tô Thương uống rượu.  Cứ như vậy, Tô Thương, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, ba người đến quán rượu vắng vẻ ở phía đông Võ Đang cổ trấn, gọi vài món ăn, bắt đầu ăn uống trò chuyện vui vẻ.  Sau khi qua ba lượt rượu, Trương Mộ Cổ đột nhiên nhớ người chị đã chết của mình, nhất thời trong mắt rưng rưng.  "Anh Trương Mộ Cổ, người chết thì không thể sống lại được, nghĩ thoáng lên đi."  Tô Thương an ủi Trương Mộ Cổ, sau đó nâng lên một chum rượu, nói: "Đúng rồi, chị của anh tên là gì, anh em ba người chúng ta, ở đây cùng mời cô ấy một chum."  "Ừm."  Trương Mộ Cổ gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra tên chị gái của mình.  Tô Thương nghe xong, sững sờ ngay tại chỗ, cái tên này, rất quen thuộc nha!  Trương Ngu Ca!  Chị gái Trương Mộ Cổ, lại là Trương Ngu Ca!  

"Theo tôi thấy, đến 10 vị trí đầu tiên thì cậu cũng không vào được đâu, mà bị loại ngay từ ngày mai rồi!"  

Sau khi nói một câu, Thạch Hạo Hãn cũng không dừng lại mà nhún người rời khỏi.  

"Ha ha, vậy thì rửa mắt mà đợi đi." Đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn biến mất, Tô Thương lộ ra một nụ cười.  

"Ông nội, em họ không có ý đó, em ấy..."  

Thạch Cửu Thiên bên cạnh nhìn thấy Thạch Hạo Hãn tức giận, vừa định giải thích, có điều, Thạch hạo Hãn đã đi xa rồi.  

"Em họ, em...aiya, được rồi, anh vẫn nên đi an ủi ông nội thì hơn."  

Thạch Cửu Thiên bị kẹt giữa hai bên nên khá khó xử, sau khi thở dài một hơi liền đuổi theo Thạch Hạo Hãn.  

Tô Thương cùng mấy người Vương Phú Quý cũng rời khỏi ba lôi đài lớn, đi thắng đến khách sạn Cửu Phong, định đi xem Tô Du Du đã tỉnh lại hay chưa, Trương Mộ Cổ cũng đi theo.  

Rất nhanh chóng, một đoàn người liền đi đến khách sạn Cửu Phong, Tô Du Du vẫn đang nghỉ ngơi, nên Tô Thương không dến làm phiền cô bé nữa.  

Sau đó.  

Tô Thương trong phòng Vương Phú Quý tìm được Trương Mộ Cổ, sử dụng thủ đoạn để trị thương cho Trương Mộ Cổ.  

Vốn dĩ vết thương của Trương Mộ Cổ ít nhất phải nửa tháng mới khỏi hẳn, nhưng khi Tô Thương ra tay, chỉ mới nửa đêm đã hồi phục như lúc đầu rồi.  

Chuyện này khiến Trương Mộ Cổ phải hét lên là thần kỳ, kéo lấy Tô Thương, nhất định phải mời Tô Thương uống rượu.  

Cứ như vậy, Tô Thương, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, ba người đến quán rượu vắng vẻ ở phía đông Võ Đang cổ trấn, gọi vài món ăn, bắt đầu ăn uống trò chuyện vui vẻ.  

Sau khi qua ba lượt rượu, Trương Mộ Cổ đột nhiên nhớ người chị đã chết của mình, nhất thời trong mắt rưng rưng.  

"Anh Trương Mộ Cổ, người chết thì không thể sống lại được, nghĩ thoáng lên đi."  

Tô Thương an ủi Trương Mộ Cổ, sau đó nâng lên một chum rượu, nói: "Đúng rồi, chị của anh tên là gì, anh em ba người chúng ta, ở đây cùng mời cô ấy một chum."  

"Ừm."  

Trương Mộ Cổ gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra tên chị gái của mình.  

Tô Thương nghe xong, sững sờ ngay tại chỗ, cái tên này, rất quen thuộc nha!  

Trương Ngu Ca!  

Chị gái Trương Mộ Cổ, lại là Trương Ngu Ca!  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Theo tôi thấy, đến 10 vị trí đầu tiên thì cậu cũng không vào được đâu, mà bị loại ngay từ ngày mai rồi!"  Sau khi nói một câu, Thạch Hạo Hãn cũng không dừng lại mà nhún người rời khỏi.  "Ha ha, vậy thì rửa mắt mà đợi đi." Đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn biến mất, Tô Thương lộ ra một nụ cười.  "Ông nội, em họ không có ý đó, em ấy..."  Thạch Cửu Thiên bên cạnh nhìn thấy Thạch Hạo Hãn tức giận, vừa định giải thích, có điều, Thạch hạo Hãn đã đi xa rồi.  "Em họ, em...aiya, được rồi, anh vẫn nên đi an ủi ông nội thì hơn."  Thạch Cửu Thiên bị kẹt giữa hai bên nên khá khó xử, sau khi thở dài một hơi liền đuổi theo Thạch Hạo Hãn.  Tô Thương cùng mấy người Vương Phú Quý cũng rời khỏi ba lôi đài lớn, đi thắng đến khách sạn Cửu Phong, định đi xem Tô Du Du đã tỉnh lại hay chưa, Trương Mộ Cổ cũng đi theo.  Rất nhanh chóng, một đoàn người liền đi đến khách sạn Cửu Phong, Tô Du Du vẫn đang nghỉ ngơi, nên Tô Thương không dến làm phiền cô bé nữa.  Sau đó.  Tô Thương trong phòng Vương Phú Quý tìm được Trương Mộ Cổ, sử dụng thủ đoạn để trị thương cho Trương Mộ Cổ.  Vốn dĩ vết thương của Trương Mộ Cổ ít nhất phải nửa tháng mới khỏi hẳn, nhưng khi Tô Thương ra tay, chỉ mới nửa đêm đã hồi phục như lúc đầu rồi.  Chuyện này khiến Trương Mộ Cổ phải hét lên là thần kỳ, kéo lấy Tô Thương, nhất định phải mời Tô Thương uống rượu.  Cứ như vậy, Tô Thương, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, ba người đến quán rượu vắng vẻ ở phía đông Võ Đang cổ trấn, gọi vài món ăn, bắt đầu ăn uống trò chuyện vui vẻ.  Sau khi qua ba lượt rượu, Trương Mộ Cổ đột nhiên nhớ người chị đã chết của mình, nhất thời trong mắt rưng rưng.  "Anh Trương Mộ Cổ, người chết thì không thể sống lại được, nghĩ thoáng lên đi."  Tô Thương an ủi Trương Mộ Cổ, sau đó nâng lên một chum rượu, nói: "Đúng rồi, chị của anh tên là gì, anh em ba người chúng ta, ở đây cùng mời cô ấy một chum."  "Ừm."  Trương Mộ Cổ gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra tên chị gái của mình.  Tô Thương nghe xong, sững sờ ngay tại chỗ, cái tên này, rất quen thuộc nha!  Trương Ngu Ca!  Chị gái Trương Mộ Cổ, lại là Trương Ngu Ca!  

Chương 1191