“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1193
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Người chết không thể sống lại được, người sống phải nhìn về phía trước. Hai năm nay, Trương Mộ Cổ sống quá mệt mỏi rồi, mỗi ngày đều tu luyện mất ăn mất ngủ, ép bản thân mình rất nhiều. Có điều, từ khi anh ấy ở trên lôi đài nhận thua Tây Môn Hổ Tiếu, anh ấy như được giải thoát. Sau đó. Ba người tụ tập lại với nhau, vừa nói vừa cười, rượu ngon của quán tự nấu, có nồng độ cồn hơi thấp một chút, đã bị uống sạch cả chum. Đêm nay khó lắm mới được vui vẻ, Tô Thương không sử dụng linh khí hóa giải cồn rượu, vì thế anh cũng có men say, cảm giác chóng mặt. Trạng thái thế này, lâu lắm rồi anh mới có. "Anh Trương Mộ Cổ, qua ba lượt rượu, ăn đủ 5 món rồi, hay là chúng ta hợp tác làm một khúc nhạc nhỉ?" Lúc này, Vương Phú Quý uống say liền hưng phấn nói. "Ha ha, được, cầu còn không được mà." Trương Mộ Cổ lập tức kích động, liền cựa người đứng dậy một chút, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, may mắn mà Vương Phú Quý đỡ lấy, nếu không thì chắc có lẽ nằm bẹp xuống đất luôn rồi. "Anh Trương Mộ Cổ, tửu lượng này của anh không được đâu nha, mới uống nhiêu đâu mà đã đứng không nổi rồi." Vương Phú Quý cười nhạo nói. Nhưng vừa dứt lời, anh ấy liền cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể của mình nghiêng ngả ngã xuống đất. Ngược lại trước đó, vẫn không quên kéo Trương Mộ Cổ, đến mức hai người cùng nhau ngã xuống đất, Trương Mộ Cổ đặt Vương Phú Quý lên người mình. "Ha ha, anh Phú Quý, anh thế mà dám cười tôi hả...đợi đã, cmn, gặp quỷ rồi hả, anh Phú Quý, anh sao lại có hai cánh tay giống nhau thế này?" Trương Mộ Cổ hốt hoảng lảo đảo đứng dậy, nhịn không được mà nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ mình uống nhiều hoa mắt hả?" Thế là, Trương Mộ Cổ một lần nữa nhìn vào cánh tay của Vương Phú Quý. Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Vương Phú Quý đều mặc áo dài tay, chỉ có bàn tay lộ ra ngoài, nếu không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra hai cánh tay đều là tay trái. Có điều. Khi anh ấy nhìn sang cánh tay thêm lần nữa, thì Vương Phú Quý đã kịp sửa lại áo của mình rồi, lầm bầm nói: "Anh Trương Mộ Cổ, cái gì mà không tay chứ, tranh thủ thời gian biểu diễn đi, tôi không muốn chờ nữa, thèm biểu diễn lắm rồi đây." Vừa nói, Vương Phú Quý vừa khởi động suy nghĩ, liền lấy kèn xô-na ra ngoài. "Được được được, xưa có Bá Nha, Tử Kỳ, núi cao gặp nước chảy, giờ có Mộ Cổ, Phú Quý, trống lớn kèn xô-na, hoàn cảnh này, nghĩ đến thấy thật hứng phấn quá!" Trương Mộ Cổ kích động cực kỳ, nhanh chóng khiêng trống lớn da thú lên. Làm truyền nhân Phượng Dương, bất luận trống lớn hay là trống nhỏ, đều phải mang theo bên mình. Ngay cả lúc Trương Mộ Cổ uống rượu, tất nhiên cũng mang theo trống lớn da thú rồi, vừa rồi đã đặt ở bàn rượu bên cạnh.
Người chết không thể sống lại được, người sống phải nhìn về phía trước.
Hai năm nay, Trương Mộ Cổ sống quá mệt mỏi rồi, mỗi ngày đều tu luyện mất ăn mất ngủ, ép bản thân mình rất nhiều.
Có điều, từ khi anh ấy ở trên lôi đài nhận thua Tây Môn Hổ Tiếu, anh ấy như được giải thoát.
Sau đó.
Ba người tụ tập lại với nhau, vừa nói vừa cười, rượu ngon của quán tự nấu, có nồng độ cồn hơi thấp một chút, đã bị uống sạch cả chum.
Đêm nay khó lắm mới được vui vẻ, Tô Thương không sử dụng linh khí hóa giải cồn rượu, vì thế anh cũng có men say, cảm giác chóng mặt.
Trạng thái thế này, lâu lắm rồi anh mới có.
"Anh Trương Mộ Cổ, qua ba lượt rượu, ăn đủ 5 món rồi, hay là chúng ta hợp tác làm một khúc nhạc nhỉ?" Lúc này, Vương Phú Quý uống say liền hưng phấn nói.
"Ha ha, được, cầu còn không được mà."
Trương Mộ Cổ lập tức kích động, liền cựa người đứng dậy một chút, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, may mắn mà Vương Phú Quý đỡ lấy, nếu không thì chắc có lẽ nằm bẹp xuống đất luôn rồi.
"Anh Trương Mộ Cổ, tửu lượng này của anh không được đâu nha, mới uống nhiêu đâu mà đã đứng không nổi rồi." Vương Phú Quý cười nhạo nói.
Nhưng vừa dứt lời, anh ấy liền cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể của mình nghiêng ngả ngã xuống đất.
Ngược lại trước đó, vẫn không quên kéo Trương Mộ Cổ, đến mức hai người cùng nhau ngã xuống đất, Trương Mộ Cổ đặt Vương Phú Quý lên người mình.
"Ha ha, anh Phú Quý, anh thế mà dám cười tôi hả...đợi đã, cmn, gặp quỷ rồi hả, anh Phú Quý, anh sao lại có hai cánh tay giống nhau thế này?"
Trương Mộ Cổ hốt hoảng lảo đảo đứng dậy, nhịn không được mà nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ mình uống nhiều hoa mắt hả?"
Thế là, Trương Mộ Cổ một lần nữa nhìn vào cánh tay của Vương Phú Quý.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Vương Phú Quý đều mặc áo dài tay, chỉ có bàn tay lộ ra ngoài, nếu không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra hai cánh tay đều là tay trái.
Có điều.
Khi anh ấy nhìn sang cánh tay thêm lần nữa, thì Vương Phú Quý đã kịp sửa lại áo của mình rồi, lầm bầm nói: "Anh Trương Mộ Cổ, cái gì mà không tay chứ, tranh thủ thời gian biểu diễn đi, tôi không muốn chờ nữa, thèm biểu diễn lắm rồi đây."
Vừa nói, Vương Phú Quý vừa khởi động suy nghĩ, liền lấy kèn xô-na ra ngoài.
"Được được được, xưa có Bá Nha, Tử Kỳ, núi cao gặp nước chảy, giờ có Mộ Cổ, Phú Quý, trống lớn kèn xô-na, hoàn cảnh này, nghĩ đến thấy thật hứng phấn quá!"
Trương Mộ Cổ kích động cực kỳ, nhanh chóng khiêng trống lớn da thú lên.
Làm truyền nhân Phượng Dương, bất luận trống lớn hay là trống nhỏ, đều phải mang theo bên mình.
Ngay cả lúc Trương Mộ Cổ uống rượu, tất nhiên cũng mang theo trống lớn da thú rồi, vừa rồi đã đặt ở bàn rượu bên cạnh.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Người chết không thể sống lại được, người sống phải nhìn về phía trước. Hai năm nay, Trương Mộ Cổ sống quá mệt mỏi rồi, mỗi ngày đều tu luyện mất ăn mất ngủ, ép bản thân mình rất nhiều. Có điều, từ khi anh ấy ở trên lôi đài nhận thua Tây Môn Hổ Tiếu, anh ấy như được giải thoát. Sau đó. Ba người tụ tập lại với nhau, vừa nói vừa cười, rượu ngon của quán tự nấu, có nồng độ cồn hơi thấp một chút, đã bị uống sạch cả chum. Đêm nay khó lắm mới được vui vẻ, Tô Thương không sử dụng linh khí hóa giải cồn rượu, vì thế anh cũng có men say, cảm giác chóng mặt. Trạng thái thế này, lâu lắm rồi anh mới có. "Anh Trương Mộ Cổ, qua ba lượt rượu, ăn đủ 5 món rồi, hay là chúng ta hợp tác làm một khúc nhạc nhỉ?" Lúc này, Vương Phú Quý uống say liền hưng phấn nói. "Ha ha, được, cầu còn không được mà." Trương Mộ Cổ lập tức kích động, liền cựa người đứng dậy một chút, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, may mắn mà Vương Phú Quý đỡ lấy, nếu không thì chắc có lẽ nằm bẹp xuống đất luôn rồi. "Anh Trương Mộ Cổ, tửu lượng này của anh không được đâu nha, mới uống nhiêu đâu mà đã đứng không nổi rồi." Vương Phú Quý cười nhạo nói. Nhưng vừa dứt lời, anh ấy liền cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể của mình nghiêng ngả ngã xuống đất. Ngược lại trước đó, vẫn không quên kéo Trương Mộ Cổ, đến mức hai người cùng nhau ngã xuống đất, Trương Mộ Cổ đặt Vương Phú Quý lên người mình. "Ha ha, anh Phú Quý, anh thế mà dám cười tôi hả...đợi đã, cmn, gặp quỷ rồi hả, anh Phú Quý, anh sao lại có hai cánh tay giống nhau thế này?" Trương Mộ Cổ hốt hoảng lảo đảo đứng dậy, nhịn không được mà nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ mình uống nhiều hoa mắt hả?" Thế là, Trương Mộ Cổ một lần nữa nhìn vào cánh tay của Vương Phú Quý. Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Vương Phú Quý đều mặc áo dài tay, chỉ có bàn tay lộ ra ngoài, nếu không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra hai cánh tay đều là tay trái. Có điều. Khi anh ấy nhìn sang cánh tay thêm lần nữa, thì Vương Phú Quý đã kịp sửa lại áo của mình rồi, lầm bầm nói: "Anh Trương Mộ Cổ, cái gì mà không tay chứ, tranh thủ thời gian biểu diễn đi, tôi không muốn chờ nữa, thèm biểu diễn lắm rồi đây." Vừa nói, Vương Phú Quý vừa khởi động suy nghĩ, liền lấy kèn xô-na ra ngoài. "Được được được, xưa có Bá Nha, Tử Kỳ, núi cao gặp nước chảy, giờ có Mộ Cổ, Phú Quý, trống lớn kèn xô-na, hoàn cảnh này, nghĩ đến thấy thật hứng phấn quá!" Trương Mộ Cổ kích động cực kỳ, nhanh chóng khiêng trống lớn da thú lên. Làm truyền nhân Phượng Dương, bất luận trống lớn hay là trống nhỏ, đều phải mang theo bên mình. Ngay cả lúc Trương Mộ Cổ uống rượu, tất nhiên cũng mang theo trống lớn da thú rồi, vừa rồi đã đặt ở bàn rượu bên cạnh.