“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1197
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ồn ào quá, nhanh nhanh cút đi, hô thêm một tiếng nữa thì ông đây giết chết mày!" Bây giờ Võ Đang cổ trấn, đã sớm chứa đầy các thiên tài võ thuật cùng với trụ cột của họ rồi, Mặc Đao đột nhiên la to lên, tất nhiên bị mọi người oán trách rồi. "Tô Thương, mày chờ đó cho tao!" Mặc Đao chỉ có một mình, đương nhiên không dám ngang ngược, sau khi nhìn Tô Thương nói một câu, liền xám xịt chạy đi. ... Một bên khác. Quán rượu nhỏ. Tô Thương nghiện hôn quá, mãi mới chịu buông Thiên Sơn Tuyết ra, thỏa mãn mà liếm liếm môi. Sau khi có được tự do, Thiên Sơn Tuyết vội vàng rời khỏi vòng tay Tô Thương đang ôm ấp, đứng bên cạnh sửa lại quần áo, khuôn mặt đỏ giống như trái táo chín. "Tuyết Nhi, hôn miệng có một cái mà thôi, mà đã đỏ mặt rồi, ha ha ha, cái này không thể được rồi nha, đêm nay anh lại định làm thêm chuyện khác với em nữa đó." Tô Thương thấy vậy, đứng lên bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, ánh mắt có chút mê hoặc, mượn men rượu định làm chuyện xấu một lần. "Tô Thương!" Thiên Sơn Tuyết giận dữ nhìn Tô Thương, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh chơi đùa đủ chưa hả, anh căn bản là không say, còn muốn giả vờ đến khi nào hả?" "Khụ khụ." Tô Thương nghe nói như thế, hai mắt đột nhiên sáng lên, sờ sờ mũi lộ ra vẻ lúng túng: "Tuyết nhi, em biết rồi hả." "Nói nhảm quá, chút chuyện nhỏ đó của anh, mà lừa được ai chứ?" "Vậy thì sao em lại để cho anh hôn chứ?" "Em..." Thiên Sơn Tuyết mặt đỏ lên, vén mấy sợi tóc trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này không cho phép anh làm như vậy nữa!" "Sau này không cho phép, này...thế hôm nay có thể tiếp tục hả?" Tô Thương dò hỏi. "Không thể!" Thiên Sơn Tuyết quả quyết từ chối, sau đó chân thành nói: "Tô Thương, đừng làm loạn, nói chuyện chính với anh đây." "Sau khi kết thúc vòng thứ nhất của đại hội võ thuật, em với mấy trụ cột của thế lực khác, đã bốc thăm được đối thủ của hai mươi người tấn cấp rồi." Thiên Sơn Tuyết biểu cảm nghiêm trọng nói: "Rất không may, Tô Thương, đối thủ của anh đa số là cường đại, cường đại đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cô ấy sử dụng toàn lực, anh biết cô ấy là ai không?"
"Ồn ào quá, nhanh nhanh cút đi, hô thêm một tiếng nữa thì ông đây giết chết mày!"
Bây giờ Võ Đang cổ trấn, đã sớm chứa đầy các thiên tài võ thuật cùng với trụ cột của họ rồi, Mặc Đao đột nhiên la to lên, tất nhiên bị mọi người oán trách rồi.
"Tô Thương, mày chờ đó cho tao!"
Mặc Đao chỉ có một mình, đương nhiên không dám ngang ngược, sau khi nhìn Tô Thương nói một câu, liền xám xịt chạy đi.
...
Một bên khác.
Quán rượu nhỏ.
Tô Thương nghiện hôn quá, mãi mới chịu buông Thiên Sơn Tuyết ra, thỏa mãn mà liếm liếm môi.
Sau khi có được tự do, Thiên Sơn Tuyết vội vàng rời khỏi vòng tay Tô Thương đang ôm ấp, đứng bên cạnh sửa lại quần áo, khuôn mặt đỏ giống như trái táo chín.
"Tuyết Nhi, hôn miệng có một cái mà thôi, mà đã đỏ mặt rồi, ha ha ha, cái này không thể được rồi nha, đêm nay anh lại định làm thêm chuyện khác với em nữa đó."
Tô Thương thấy vậy, đứng lên bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, ánh mắt có chút mê hoặc, mượn men rượu định làm chuyện xấu một lần.
"Tô Thương!"
Thiên Sơn Tuyết giận dữ nhìn Tô Thương, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh chơi đùa đủ chưa hả, anh căn bản là không say, còn muốn giả vờ đến khi nào hả?"
"Khụ khụ."
Tô Thương nghe nói như thế, hai mắt đột nhiên sáng lên, sờ sờ mũi lộ ra vẻ lúng túng: "Tuyết nhi, em biết rồi hả."
"Nói nhảm quá, chút chuyện nhỏ đó của anh, mà lừa được ai chứ?"
"Vậy thì sao em lại để cho anh hôn chứ?"
"Em..."
Thiên Sơn Tuyết mặt đỏ lên, vén mấy sợi tóc trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này không cho phép anh làm như vậy nữa!"
"Sau này không cho phép, này...thế hôm nay có thể tiếp tục hả?" Tô Thương dò hỏi.
"Không thể!"
Thiên Sơn Tuyết quả quyết từ chối, sau đó chân thành nói: "Tô Thương, đừng làm loạn, nói chuyện chính với anh đây."
"Sau khi kết thúc vòng thứ nhất của đại hội võ thuật, em với mấy trụ cột của thế lực khác, đã bốc thăm được đối thủ của hai mươi người tấn cấp rồi."
Thiên Sơn Tuyết biểu cảm nghiêm trọng nói: "Rất không may, Tô Thương, đối thủ của anh đa số là cường đại, cường đại đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cô ấy sử dụng toàn lực, anh biết cô ấy là ai không?"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ồn ào quá, nhanh nhanh cút đi, hô thêm một tiếng nữa thì ông đây giết chết mày!" Bây giờ Võ Đang cổ trấn, đã sớm chứa đầy các thiên tài võ thuật cùng với trụ cột của họ rồi, Mặc Đao đột nhiên la to lên, tất nhiên bị mọi người oán trách rồi. "Tô Thương, mày chờ đó cho tao!" Mặc Đao chỉ có một mình, đương nhiên không dám ngang ngược, sau khi nhìn Tô Thương nói một câu, liền xám xịt chạy đi. ... Một bên khác. Quán rượu nhỏ. Tô Thương nghiện hôn quá, mãi mới chịu buông Thiên Sơn Tuyết ra, thỏa mãn mà liếm liếm môi. Sau khi có được tự do, Thiên Sơn Tuyết vội vàng rời khỏi vòng tay Tô Thương đang ôm ấp, đứng bên cạnh sửa lại quần áo, khuôn mặt đỏ giống như trái táo chín. "Tuyết Nhi, hôn miệng có một cái mà thôi, mà đã đỏ mặt rồi, ha ha ha, cái này không thể được rồi nha, đêm nay anh lại định làm thêm chuyện khác với em nữa đó." Tô Thương thấy vậy, đứng lên bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, ánh mắt có chút mê hoặc, mượn men rượu định làm chuyện xấu một lần. "Tô Thương!" Thiên Sơn Tuyết giận dữ nhìn Tô Thương, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh chơi đùa đủ chưa hả, anh căn bản là không say, còn muốn giả vờ đến khi nào hả?" "Khụ khụ." Tô Thương nghe nói như thế, hai mắt đột nhiên sáng lên, sờ sờ mũi lộ ra vẻ lúng túng: "Tuyết nhi, em biết rồi hả." "Nói nhảm quá, chút chuyện nhỏ đó của anh, mà lừa được ai chứ?" "Vậy thì sao em lại để cho anh hôn chứ?" "Em..." Thiên Sơn Tuyết mặt đỏ lên, vén mấy sợi tóc trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này không cho phép anh làm như vậy nữa!" "Sau này không cho phép, này...thế hôm nay có thể tiếp tục hả?" Tô Thương dò hỏi. "Không thể!" Thiên Sơn Tuyết quả quyết từ chối, sau đó chân thành nói: "Tô Thương, đừng làm loạn, nói chuyện chính với anh đây." "Sau khi kết thúc vòng thứ nhất của đại hội võ thuật, em với mấy trụ cột của thế lực khác, đã bốc thăm được đối thủ của hai mươi người tấn cấp rồi." Thiên Sơn Tuyết biểu cảm nghiêm trọng nói: "Rất không may, Tô Thương, đối thủ của anh đa số là cường đại, cường đại đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cô ấy sử dụng toàn lực, anh biết cô ấy là ai không?"