“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1200

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến thanh âm của tiếng trống da thú đinh tai nhức óc, cùng tiếng kèn Xô- na du dương.  Điều này khiến Tô Thương cùng Thiên Sơn Tuyết giật nảy mình, hai người lập tức kết thúc động tác vừa rồi.  Thiên Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, mặt ngọc ửng hồng, ngượng ngùng chỉnh lý tóc tai của mình.  "Ai!"  "Ai mà không có mắt như vậy, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây!"  Tô Thương thì tức hổn hển nhìn sang, kết quả phát hiện Vương Phú Quý cùng với Trương Mộ Cổ lảo đảo đi tới.  Hai người vẫn đang trong trạng thái say rượu, chóng mặt, bước đi giống như Zombie vậy.  Vương Phú Quý ôm kèn của mình, quai hàm phình lên, thổi gọi là một cái càng hăng.  Về phần Trương Mộ Cổ, giống như lấy lại sức mình, mò tìm đến chiếc trống da thú ở trên vai mình, ra sức đánh tùng tùng.  "CMN!"  Tô Thương tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương đại thiếu gia, Trương Mộ Cổ, các người làm cái gì vậy, không nhìn thấy tôi đang lãng mạn cùng Tuyết Nhi  sao?"  "Tô đại thiếu gia, chúng tôi đương nhiên thấy rồi."  Trương Mộ Cổ khiêng chiếc trống da thú, vừa cười vừa nói: "Nhưng người của xã hội thượng lưu, đều không phải thích trong những thời khắc lãng mạn sẽ thêm chút âm nhạc sao, tôi nhìn thấy rất nhiều nhà hàng Tây, đều có trình diễn âm nhạc."  "Hiếm khi gặp được thời khắc ngọt ngào của anh và chị dâu, tôi và anh Phú Quý mới tính toán, dứt khoát thêm chút âm nhạc cho hai người, gia tăng bầu không khí lãng mạn một chút." Trương Mộ Cổ vừa cười vừa nói.  "Tô đại thiếu gia."  Vương Phú Quý bên cạnh đắc ý nói: "Đây chính là ý của tôi đấy, sao nào, có phải rất tuyệt đúng không?"  "Ha ha, anh không cần trả lời, tôi đều hiểu, lúc này anh chắc đang cảm động chết đi được nhỉ."  Vương Phú Quý trượng nghĩa nói: "Nhưng mà, chúng ta là anh em của nhau, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm, không cần cảm ơn chúng tôi đâu."  "Còn nữa, màn biểu diễn vừa rồi do tôi với Trương Mộ Cổ cùng hợp tác, màn biểu diễn này ít nhất cũng sánh ngang với siêu sao hạng nhất, làm gì làm cũng phải được 180 vạn."  Vương Phú Quý rộng lượng nói: "Nhưng chúng ta là anh em tốt của nhau, vậy đi, tôi sẽ giảm giá cho anh, anh..."  "Cái đầu nhà cậu, tôi nhìn thấy hai người uống say rồi, ông đây lần này chính là đánh gãy xương hai người!"  Tô Thương đen sầm mặt lại, nắm chặt nắm đấm, hung hăng ác liệt xông về phía Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ.  

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến thanh âm của tiếng trống da thú đinh tai nhức óc, cùng tiếng kèn Xô- na du dương.  

Điều này khiến Tô Thương cùng Thiên Sơn Tuyết giật nảy mình, hai người lập tức kết thúc động tác vừa rồi.  

Thiên Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, mặt ngọc ửng hồng, ngượng ngùng chỉnh lý tóc tai của mình.  

"Ai!"  

"Ai mà không có mắt như vậy, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây!"  

Tô Thương thì tức hổn hển nhìn sang, kết quả phát hiện Vương Phú Quý cùng với Trương Mộ Cổ lảo đảo đi tới.  

Hai người vẫn đang trong trạng thái say rượu, chóng mặt, bước đi giống như Zombie vậy.  

Vương Phú Quý ôm kèn của mình, quai hàm phình lên, thổi gọi là một cái càng hăng.  

Về phần Trương Mộ Cổ, giống như lấy lại sức mình, mò tìm đến chiếc trống da thú ở trên vai mình, ra sức đánh tùng tùng.  

"CMN!"  

Tô Thương tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương đại thiếu gia, Trương Mộ Cổ, các người làm cái gì vậy, không nhìn thấy tôi đang lãng mạn cùng Tuyết Nhi  sao?"  

"Tô đại thiếu gia, chúng tôi đương nhiên thấy rồi."  

Trương Mộ Cổ khiêng chiếc trống da thú, vừa cười vừa nói: "Nhưng người của xã hội thượng lưu, đều không phải thích trong những thời khắc lãng mạn sẽ thêm chút âm nhạc sao, tôi nhìn thấy rất nhiều nhà hàng Tây, đều có trình diễn âm nhạc."  

"Hiếm khi gặp được thời khắc ngọt ngào của anh và chị dâu, tôi và anh Phú Quý mới tính toán, dứt khoát thêm chút âm nhạc cho hai người, gia tăng bầu không khí lãng mạn một chút." Trương Mộ Cổ vừa cười vừa nói.  

"Tô đại thiếu gia."  

Vương Phú Quý bên cạnh đắc ý nói: "Đây chính là ý của tôi đấy, sao nào, có phải rất tuyệt đúng không?"  

"Ha ha, anh không cần trả lời, tôi đều hiểu, lúc này anh chắc đang cảm động chết đi được nhỉ."  

Vương Phú Quý trượng nghĩa nói: "Nhưng mà, chúng ta là anh em của nhau, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm, không cần cảm ơn chúng tôi đâu."  

"Còn nữa, màn biểu diễn vừa rồi do tôi với Trương Mộ Cổ cùng hợp tác, màn biểu diễn này ít nhất cũng sánh ngang với siêu sao hạng nhất, làm gì làm cũng phải được 180 vạn."  

Vương Phú Quý rộng lượng nói: "Nhưng chúng ta là anh em tốt của nhau, vậy đi, tôi sẽ giảm giá cho anh, anh..."  

"Cái đầu nhà cậu, tôi nhìn thấy hai người uống say rồi, ông đây lần này chính là đánh gãy xương hai người!"  

Tô Thương đen sầm mặt lại, nắm chặt nắm đấm, hung hăng ác liệt xông về phía Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến thanh âm của tiếng trống da thú đinh tai nhức óc, cùng tiếng kèn Xô- na du dương.  Điều này khiến Tô Thương cùng Thiên Sơn Tuyết giật nảy mình, hai người lập tức kết thúc động tác vừa rồi.  Thiên Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, mặt ngọc ửng hồng, ngượng ngùng chỉnh lý tóc tai của mình.  "Ai!"  "Ai mà không có mắt như vậy, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây!"  Tô Thương thì tức hổn hển nhìn sang, kết quả phát hiện Vương Phú Quý cùng với Trương Mộ Cổ lảo đảo đi tới.  Hai người vẫn đang trong trạng thái say rượu, chóng mặt, bước đi giống như Zombie vậy.  Vương Phú Quý ôm kèn của mình, quai hàm phình lên, thổi gọi là một cái càng hăng.  Về phần Trương Mộ Cổ, giống như lấy lại sức mình, mò tìm đến chiếc trống da thú ở trên vai mình, ra sức đánh tùng tùng.  "CMN!"  Tô Thương tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương đại thiếu gia, Trương Mộ Cổ, các người làm cái gì vậy, không nhìn thấy tôi đang lãng mạn cùng Tuyết Nhi  sao?"  "Tô đại thiếu gia, chúng tôi đương nhiên thấy rồi."  Trương Mộ Cổ khiêng chiếc trống da thú, vừa cười vừa nói: "Nhưng người của xã hội thượng lưu, đều không phải thích trong những thời khắc lãng mạn sẽ thêm chút âm nhạc sao, tôi nhìn thấy rất nhiều nhà hàng Tây, đều có trình diễn âm nhạc."  "Hiếm khi gặp được thời khắc ngọt ngào của anh và chị dâu, tôi và anh Phú Quý mới tính toán, dứt khoát thêm chút âm nhạc cho hai người, gia tăng bầu không khí lãng mạn một chút." Trương Mộ Cổ vừa cười vừa nói.  "Tô đại thiếu gia."  Vương Phú Quý bên cạnh đắc ý nói: "Đây chính là ý của tôi đấy, sao nào, có phải rất tuyệt đúng không?"  "Ha ha, anh không cần trả lời, tôi đều hiểu, lúc này anh chắc đang cảm động chết đi được nhỉ."  Vương Phú Quý trượng nghĩa nói: "Nhưng mà, chúng ta là anh em của nhau, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm, không cần cảm ơn chúng tôi đâu."  "Còn nữa, màn biểu diễn vừa rồi do tôi với Trương Mộ Cổ cùng hợp tác, màn biểu diễn này ít nhất cũng sánh ngang với siêu sao hạng nhất, làm gì làm cũng phải được 180 vạn."  Vương Phú Quý rộng lượng nói: "Nhưng chúng ta là anh em tốt của nhau, vậy đi, tôi sẽ giảm giá cho anh, anh..."  "Cái đầu nhà cậu, tôi nhìn thấy hai người uống say rồi, ông đây lần này chính là đánh gãy xương hai người!"  Tô Thương đen sầm mặt lại, nắm chặt nắm đấm, hung hăng ác liệt xông về phía Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ.  

Chương 1200