“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1221
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Hạo Hãn liếc nhìn Tây Môn Phong Vân một cái, rồi lạnh lùng khinh thường hừ một tiếng. “Được rồi anh Thạch, đừng tức giận nữa.” Vương Trọng Vân dần không trấn an nữa, rồi nói: “Anh Thạch, anh cảm thấy Thạch Cửu Thiên, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng vậy?” Nhắc đến chuyện này, Thạch Hạo Hãn lắc đầu nói: “Ôi, không qua được hai phần trăm.” “Tuyệt Tuyệt Tử bỏ võ tu chân tuyệt như vậy mà.” Vương Trọng Vân bùi ngùi, rồi nói ra một câu: “Anh Thạch, không phải buồn, Tuyệt Tuyệt Tử dù sao cũng là cao thủ một thời, cháu anh thua tên đó, cũng không mất mặt lắm.” “Ừm.” Thạch Hạo Hãn gật đầu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự thất vọng. Ban đầu. Ông ấy cho rằng Thạch Cửu Thiên có thể dựa vào thần công Thái Sơn, tỏa sáng rực rỡ như ánh hào quang ở đại hội võ thuật trăm phái, thậm chí là đoạt được giải nhất. Nhưng Thạch Hạo Hãn lại không nghĩ đến, đến mười người mạnh nhất cháu trai cũng không lọt vào được, chắc chỉ dừng lại ở top 20 người mạnh nhất thôi. Keng! Keng! Keng! Thạch Cửu Thiên chiến đấu với Lâm Uyên, vẫn tiếp tục đấu, mọi người ở hiện trường xôn xao, mắt không thèm chớp để xem hai người họ thi đấu. Khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, Thạch Cửu Thiên cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể vạm vỡ ngã đùng cái xuống đất, tạo nên một trận bụi đất bay đầy trên bầu trời. Đợi hiện trường yên ổn lại, bụi đất bay đi, Thạch Cửu Thiên đã khôi phục lại về hình dáng ban đầu. Thần công Thái Sơn nếu như không chủ động thu hồi, thì có thể duy trì một hai giờ. Nhưng nếu như tại trong lúc này bị thương nặng, dẫn đến người thi triển hôn mê hoặc là tử vong, thì thần công Thái Sơn sẽ tự tiêu tán. “Nhận thua!” “Tôi vùng núi tế trời, nhận thua!” Nhìn thấy cháu trai nằm trên mặt đất, Thạch Hạo Hãn ngồi không yên, vội vàng xuất hiện ở trước mặt Thạch Cửu Thiên, phát hiện cháu trai chỉ hôn mê thôi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngược lại. Thạch Hạo Hãn chăm chú nhìn Lâm Uyên, tức quá thành giận nói: “Tuyệt Tuyệt Tử, lão già không biết liên sỉ này, thế mà lại báo danh tham gia đại võ thuật trăm phái, gây khó dễ cho hậu bối thì có gù là tài giỏi hả, có gan thì thi với tôi một trận đây này!” Tuyệt Tuyệt Tử!
Thạch Hạo Hãn liếc nhìn Tây Môn Phong Vân một cái, rồi lạnh lùng khinh thường hừ một tiếng.
“Được rồi anh Thạch, đừng tức giận nữa.”
Vương Trọng Vân dần không trấn an nữa, rồi nói: “Anh Thạch, anh cảm thấy Thạch Cửu Thiên, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Thạch Hạo Hãn lắc đầu nói: “Ôi, không qua được hai phần trăm.”
“Tuyệt Tuyệt Tử bỏ võ tu chân tuyệt như vậy mà.”
Vương Trọng Vân bùi ngùi, rồi nói ra một câu: “Anh Thạch, không phải buồn, Tuyệt Tuyệt Tử dù sao cũng là cao thủ một thời, cháu anh thua tên đó, cũng không mất mặt lắm.”
“Ừm.”
Thạch Hạo Hãn gật đầu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự thất vọng.
Ban đầu.
Ông ấy cho rằng Thạch Cửu Thiên có thể dựa vào thần công Thái Sơn, tỏa sáng rực rỡ như ánh hào quang ở đại hội võ thuật trăm phái, thậm chí là đoạt được giải nhất.
Nhưng Thạch Hạo Hãn lại không nghĩ đến, đến mười người mạnh nhất cháu trai cũng không lọt vào được, chắc chỉ dừng lại ở top 20 người mạnh nhất thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Thạch Cửu Thiên chiến đấu với Lâm Uyên, vẫn tiếp tục đấu, mọi người ở hiện trường xôn xao, mắt không thèm chớp để xem hai người họ thi đấu.
Khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, Thạch Cửu Thiên cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể vạm vỡ ngã đùng cái xuống đất, tạo nên một trận bụi đất bay đầy trên bầu trời.
Đợi hiện trường yên ổn lại, bụi đất bay đi, Thạch Cửu Thiên đã khôi phục lại về hình dáng ban đầu.
Thần công Thái Sơn nếu như không chủ động thu hồi, thì có thể duy trì một hai giờ.
Nhưng nếu như tại trong lúc này bị thương nặng, dẫn đến người thi triển hôn mê hoặc là tử vong, thì thần công Thái Sơn sẽ tự tiêu tán.
“Nhận thua!”
“Tôi vùng núi tế trời, nhận thua!”
Nhìn thấy cháu trai nằm trên mặt đất, Thạch Hạo Hãn ngồi không yên, vội vàng xuất hiện ở trước mặt Thạch Cửu Thiên, phát hiện cháu trai chỉ hôn mê thôi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại.
Thạch Hạo Hãn chăm chú nhìn Lâm Uyên, tức quá thành giận nói: “Tuyệt Tuyệt Tử, lão già không biết liên sỉ này, thế mà lại báo danh tham gia đại võ thuật trăm phái, gây khó dễ cho hậu bối thì có gù là tài giỏi hả, có gan thì thi với tôi một trận đây này!”
Tuyệt Tuyệt Tử!
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Hạo Hãn liếc nhìn Tây Môn Phong Vân một cái, rồi lạnh lùng khinh thường hừ một tiếng. “Được rồi anh Thạch, đừng tức giận nữa.” Vương Trọng Vân dần không trấn an nữa, rồi nói: “Anh Thạch, anh cảm thấy Thạch Cửu Thiên, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng vậy?” Nhắc đến chuyện này, Thạch Hạo Hãn lắc đầu nói: “Ôi, không qua được hai phần trăm.” “Tuyệt Tuyệt Tử bỏ võ tu chân tuyệt như vậy mà.” Vương Trọng Vân bùi ngùi, rồi nói ra một câu: “Anh Thạch, không phải buồn, Tuyệt Tuyệt Tử dù sao cũng là cao thủ một thời, cháu anh thua tên đó, cũng không mất mặt lắm.” “Ừm.” Thạch Hạo Hãn gật đầu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự thất vọng. Ban đầu. Ông ấy cho rằng Thạch Cửu Thiên có thể dựa vào thần công Thái Sơn, tỏa sáng rực rỡ như ánh hào quang ở đại hội võ thuật trăm phái, thậm chí là đoạt được giải nhất. Nhưng Thạch Hạo Hãn lại không nghĩ đến, đến mười người mạnh nhất cháu trai cũng không lọt vào được, chắc chỉ dừng lại ở top 20 người mạnh nhất thôi. Keng! Keng! Keng! Thạch Cửu Thiên chiến đấu với Lâm Uyên, vẫn tiếp tục đấu, mọi người ở hiện trường xôn xao, mắt không thèm chớp để xem hai người họ thi đấu. Khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, Thạch Cửu Thiên cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể vạm vỡ ngã đùng cái xuống đất, tạo nên một trận bụi đất bay đầy trên bầu trời. Đợi hiện trường yên ổn lại, bụi đất bay đi, Thạch Cửu Thiên đã khôi phục lại về hình dáng ban đầu. Thần công Thái Sơn nếu như không chủ động thu hồi, thì có thể duy trì một hai giờ. Nhưng nếu như tại trong lúc này bị thương nặng, dẫn đến người thi triển hôn mê hoặc là tử vong, thì thần công Thái Sơn sẽ tự tiêu tán. “Nhận thua!” “Tôi vùng núi tế trời, nhận thua!” Nhìn thấy cháu trai nằm trên mặt đất, Thạch Hạo Hãn ngồi không yên, vội vàng xuất hiện ở trước mặt Thạch Cửu Thiên, phát hiện cháu trai chỉ hôn mê thôi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngược lại. Thạch Hạo Hãn chăm chú nhìn Lâm Uyên, tức quá thành giận nói: “Tuyệt Tuyệt Tử, lão già không biết liên sỉ này, thế mà lại báo danh tham gia đại võ thuật trăm phái, gây khó dễ cho hậu bối thì có gù là tài giỏi hả, có gan thì thi với tôi một trận đây này!” Tuyệt Tuyệt Tử!