“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1228

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Tôi...tôi nói chính là sự thật!" Nghe nói như thế, Từ Ngọc Phong rõ ràng có chút không vững tâm, không đủ quyết tâm nữa.  "Sự thật?"  Lâm Uyên cười lạnh nói: "Hôm nay giữa sân còn có người, chức hẳn Từ cư sĩ cũng biết, Tô Thương là đời sau của nhà họ Tô và người hộ vệ cậu ấy, mà người hộ vệ này không đơn giản nha, tôi nghe nói có thể phân cao thấp với Tây Môn Phong Vân đó, ha ha, nói như thế, hai người chúng ta, có liên thủ lại cũng không làm gì được Tô Thương, cậu ta tuyệt đối có quyền lên tiếng."  "Ha là thế này đi, hôm nay để cậu ấy chứng kiến, ông nói chuyện năm đó ra, để bạn nhỏ Tô Thương phân xử thử xem, để xem rốt cuộc tôi có nên hạ độc ông hay không?"  "Cậu ta?"  Từ Ngọc Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sau đó ra hiệu gật đầu với Tô Thương, giọng điệu có chút khách khí.  Tất nhiên, ông ta sở dĩ khách khí không phải vì sợ thân phận của Tô Thương, cũng không phải vì thực lực Tô Thương, mà chính là có A Ly ở đây.  Khi A Ly và Tây Môn Phong Vân đánh nhau, Từ Ngọc Phong ở ngay hiện trường, ông ta biết rõ A Ly rất cường đại.  "Từ cư sĩ đúng không, tôi ngược lại là rất tò mò, năm đó ông rốt cuộc đã nói cái gì?" Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói.  "Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong thản nhiên nói: "Tôi nói gì không quan trọng, chắc hẳn cậu đã biết, cái tên Lâm Uyên này chính là Lão Độc Vật."  "Hơn một trăm năm trước, ông ta từng ở cùng một chỗ với Tây Môn Phong Vân, tiến vào nhà họ Tô ở Côn Luân đánh giết, giữa các người có mối thù sâu đậm."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Mà tôi, lại không nằm trong số những người đi tiêu diệt nhà họ Tô đó."  "Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Tô thiếu gia, không bằng chúng ta liên thủ, giết Lão Độc Vật, cậu báo thù của cậu, tôi báo thù của tôi?"  "Nghe được lắm."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Có điều nếu tôi muốn báo thù, không cần phải liên thủ với ông, mà tôi cũng nói thật cho ông nghe, hôm nay Lão Độc Vật chắc chắn phải chết, chỉ là tôi muốn biết, giữa các người đã xảy ra chuyện thú vị gì, làm sao mà ông lại không muốn nhắc lại chứ?"  "Từ cư sĩ, ông tìm tôi báo thù, tôi không có ý kiến, chi chằng nói rõ chuyện này ra, dù sao rảnh thì cũng đang rảnh mà." Lâm Uyên cười nói.  Từ Ngọc Phong nghe vậy, biểu lộ thoáng có chút xấu hổ, giống như không tiện mở miệng.  "Ha ha, ông không nói, thế để tôi nói thay ông."  Lâm Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Khoảng ba mươi năm trước, tôi đang ở trạng thái đỉnh phong, cưới một người vợ, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con."  "Tôi cực kỳ vui vẻ, thời điểm bày tiệc đầy tháng, đã làm tiệc mời trụ cột của các ngọn núi nổi tiếng đến, trong đó có cư sĩ Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Tôi...tôi nói chính là sự thật!" Nghe nói như thế, Từ Ngọc Phong rõ ràng có chút không vững tâm, không đủ quyết tâm nữa.  "Sự thật?"  Lâm Uyên cười lạnh nói: "Hôm nay giữa sân còn có người, chức hẳn Từ cư sĩ cũng biết, Tô Thương là đời sau của nhà họ Tô và người hộ vệ cậu ấy, mà người hộ vệ này không đơn giản nha, tôi nghe nói có thể phân cao thấp với Tây Môn Phong Vân đó, ha ha, nói như thế, hai người chúng ta, có liên thủ lại cũng không làm gì được Tô Thương, cậu ta tuyệt đối có quyền lên tiếng."  "Ha là thế này đi, hôm nay để cậu ấy chứng kiến, ông nói chuyện năm đó ra, để bạn nhỏ Tô Thương phân xử thử xem, để xem rốt cuộc tôi có nên hạ độc ông hay không?"  "Cậu ta?"  Từ Ngọc Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sau đó ra hiệu gật đầu với Tô Thương, giọng điệu có chút khách khí.  Tất nhiên, ông ta sở dĩ khách khí không phải vì sợ thân phận của Tô Thương, cũng không phải vì thực lực Tô Thương, mà chính là có A Ly ở đây.  Khi A Ly và Tây Môn Phong Vân đánh nhau, Từ Ngọc Phong ở ngay hiện trường, ông ta biết rõ A Ly rất cường đại.  "Từ cư sĩ đúng không, tôi ngược lại là rất tò mò, năm đó ông rốt cuộc đã nói cái gì?" Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói.  "Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong thản nhiên nói: "Tôi nói gì không quan trọng, chắc hẳn cậu đã biết, cái tên Lâm Uyên này chính là Lão Độc Vật."  "Hơn một trăm năm trước, ông ta từng ở cùng một chỗ với Tây Môn Phong Vân, tiến vào nhà họ Tô ở Côn Luân đánh giết, giữa các người có mối thù sâu đậm."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Mà tôi, lại không nằm trong số những người đi tiêu diệt nhà họ Tô đó."  "Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Tô thiếu gia, không bằng chúng ta liên thủ, giết Lão Độc Vật, cậu báo thù của cậu, tôi báo thù của tôi?"  "Nghe được lắm."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Có điều nếu tôi muốn báo thù, không cần phải liên thủ với ông, mà tôi cũng nói thật cho ông nghe, hôm nay Lão Độc Vật chắc chắn phải chết, chỉ là tôi muốn biết, giữa các người đã xảy ra chuyện thú vị gì, làm sao mà ông lại không muốn nhắc lại chứ?"  "Từ cư sĩ, ông tìm tôi báo thù, tôi không có ý kiến, chi chằng nói rõ chuyện này ra, dù sao rảnh thì cũng đang rảnh mà." Lâm Uyên cười nói.  Từ Ngọc Phong nghe vậy, biểu lộ thoáng có chút xấu hổ, giống như không tiện mở miệng.  "Ha ha, ông không nói, thế để tôi nói thay ông."  Lâm Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Khoảng ba mươi năm trước, tôi đang ở trạng thái đỉnh phong, cưới một người vợ, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con."  "Tôi cực kỳ vui vẻ, thời điểm bày tiệc đầy tháng, đã làm tiệc mời trụ cột của các ngọn núi nổi tiếng đến, trong đó có cư sĩ Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Tôi...tôi nói chính là sự thật!" Nghe nói như thế, Từ Ngọc Phong rõ ràng có chút không vững tâm, không đủ quyết tâm nữa.  "Sự thật?"  Lâm Uyên cười lạnh nói: "Hôm nay giữa sân còn có người, chức hẳn Từ cư sĩ cũng biết, Tô Thương là đời sau của nhà họ Tô và người hộ vệ cậu ấy, mà người hộ vệ này không đơn giản nha, tôi nghe nói có thể phân cao thấp với Tây Môn Phong Vân đó, ha ha, nói như thế, hai người chúng ta, có liên thủ lại cũng không làm gì được Tô Thương, cậu ta tuyệt đối có quyền lên tiếng."  "Ha là thế này đi, hôm nay để cậu ấy chứng kiến, ông nói chuyện năm đó ra, để bạn nhỏ Tô Thương phân xử thử xem, để xem rốt cuộc tôi có nên hạ độc ông hay không?"  "Cậu ta?"  Từ Ngọc Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sau đó ra hiệu gật đầu với Tô Thương, giọng điệu có chút khách khí.  Tất nhiên, ông ta sở dĩ khách khí không phải vì sợ thân phận của Tô Thương, cũng không phải vì thực lực Tô Thương, mà chính là có A Ly ở đây.  Khi A Ly và Tây Môn Phong Vân đánh nhau, Từ Ngọc Phong ở ngay hiện trường, ông ta biết rõ A Ly rất cường đại.  "Từ cư sĩ đúng không, tôi ngược lại là rất tò mò, năm đó ông rốt cuộc đã nói cái gì?" Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói.  "Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong thản nhiên nói: "Tôi nói gì không quan trọng, chắc hẳn cậu đã biết, cái tên Lâm Uyên này chính là Lão Độc Vật."  "Hơn một trăm năm trước, ông ta từng ở cùng một chỗ với Tây Môn Phong Vân, tiến vào nhà họ Tô ở Côn Luân đánh giết, giữa các người có mối thù sâu đậm."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Mà tôi, lại không nằm trong số những người đi tiêu diệt nhà họ Tô đó."  "Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Tô thiếu gia, không bằng chúng ta liên thủ, giết Lão Độc Vật, cậu báo thù của cậu, tôi báo thù của tôi?"  "Nghe được lắm."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Có điều nếu tôi muốn báo thù, không cần phải liên thủ với ông, mà tôi cũng nói thật cho ông nghe, hôm nay Lão Độc Vật chắc chắn phải chết, chỉ là tôi muốn biết, giữa các người đã xảy ra chuyện thú vị gì, làm sao mà ông lại không muốn nhắc lại chứ?"  "Từ cư sĩ, ông tìm tôi báo thù, tôi không có ý kiến, chi chằng nói rõ chuyện này ra, dù sao rảnh thì cũng đang rảnh mà." Lâm Uyên cười nói.  Từ Ngọc Phong nghe vậy, biểu lộ thoáng có chút xấu hổ, giống như không tiện mở miệng.  "Ha ha, ông không nói, thế để tôi nói thay ông."  Lâm Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Khoảng ba mươi năm trước, tôi đang ở trạng thái đỉnh phong, cưới một người vợ, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con."  "Tôi cực kỳ vui vẻ, thời điểm bày tiệc đầy tháng, đã làm tiệc mời trụ cột của các ngọn núi nổi tiếng đến, trong đó có cư sĩ Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân."  

Chương 1228