“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1230

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nói xong, Từ Ngọc Phong quay người liền muốn rời khỏi.  "Aiya, Từ cư sĩ."  Lâm Uyên lại thở dài một hơi, lần nữa ra dáng mời: "Ông và tôi cũng đã quen biết mấy trăm năm, cũng đã gần đất xa trời cả rồi, nhoáng một cái ba mươi năm, chúng ta vẫn còn khoẻ mạnh, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, nào, cùng ngồi xuống uống chén rượu đi."  "Chuyện này..."  Từ Ngọc Phong vô cùng cảm động, không nghĩ tới Lâm Uyên lại rộng lượng như vậy, không chỉ không so đo với mình, còn chủ động mời mình uống rượu nữa.  "Từ cư sĩ, đây chính là Trúc Diệp Thanh trăm năm, hương thơm nồng nàn tinh khiết." Lâm Uyên vừa cười vừa nói.  "Được!"  Thịnh tình không thể chối từ, lại thêm Từ Ngọc Phong quả thực rất thèm rượu, thế là liền ngồi xuống, cùng uống với Lâm Uyên.  "Hử? Rượu này... Lão Độc Vật, cmn nhà ông... Ặc!"  Ai ngờ vừa uống xong, Từ Ngọc Phong liền sắc mặt đại biến, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Uyên.  Chẳng qua lời còn chưa nói hết, ông ta đã ngã vật xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.  Bốp bốp bốp!  Đúng lúc này, Tô Thương ở bên cạnh xem trò vui, nhịn không được vỗ tay cười nói: "Lão Độc Vật, khâm phục khâm phục, thật khá là dọa sợ người khác mà."  "Ha ha, thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."  Lâm Uyên cầm bình rượu lên, đi vòng qua Từ Ngọc Phong đang hôn mê, nhanh chân bước tới, ngồi đối diện với Tô Thương, khẽ cười nói: "Anh bạn Tô Thương, không bằng chúng ta cũng uống một chén, cười một cái bỏ qua hết mọi chuyện nhé?"  "Tôi không dám uống rượu của ông đâu."  Tô Thương mắt híp lại nhìn chăm chú Lâm Uyên, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Trò hay nên xem cũng đã xem xong rồi, vốn còn nghĩ Từ cư sĩ này, có thể ép ông lấy ra lá bài tẩy của mình."  "Ai ngờ ông ta cũng chỉ là một tên đầu đất, bây giờ xem ra, chắc là tôi phải tự mình ra tay rồi!"  Vừa dứt lời, quanh thân Tô Thương liền tản ra một luồng lớn sóng linh khí.  Về phần A Ly, thì đứng sau lưng Tô Thương, để đề phòng nguy cơ xảy ra.  Tô Thương muốn thử một lần trình độ thâm sâu của Lâm Uyên, anh muốn xem Lâm Uyên có thể hay không ép mình xuất ra toàn lực.  Nếu như có thể, thì anh  liền nhờ vào đó mà tấn cấp lên trúc cơ, cho nên trước đó, Tô Thương đã nhắc nhở cô ấy, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không được nhúng tay vào.  

Nói xong, Từ Ngọc Phong quay người liền muốn rời khỏi.  

"Aiya, Từ cư sĩ."  

Lâm Uyên lại thở dài một hơi, lần nữa ra dáng mời: "Ông và tôi cũng đã quen biết mấy trăm năm, cũng đã gần đất xa trời cả rồi, nhoáng một cái ba mươi năm, chúng ta vẫn còn khoẻ mạnh, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, nào, cùng ngồi xuống uống chén rượu đi."  

"Chuyện này..."  

Từ Ngọc Phong vô cùng cảm động, không nghĩ tới Lâm Uyên lại rộng lượng như vậy, không chỉ không so đo với mình, còn chủ động mời mình uống rượu nữa.  

"Từ cư sĩ, đây chính là Trúc Diệp Thanh trăm năm, hương thơm nồng nàn tinh khiết." Lâm Uyên vừa cười vừa nói.  

"Được!"  

Thịnh tình không thể chối từ, lại thêm Từ Ngọc Phong quả thực rất thèm rượu, thế là liền ngồi xuống, cùng uống với Lâm Uyên.  

"Hử? Rượu này... Lão Độc Vật, cmn nhà ông... Ặc!"  

Ai ngờ vừa uống xong, Từ Ngọc Phong liền sắc mặt đại biến, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Uyên.  

Chẳng qua lời còn chưa nói hết, ông ta đã ngã vật xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.  

Bốp bốp bốp!  

Đúng lúc này, Tô Thương ở bên cạnh xem trò vui, nhịn không được vỗ tay cười nói: "Lão Độc Vật, khâm phục khâm phục, thật khá là dọa sợ người khác mà."  

"Ha ha, thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."  

Lâm Uyên cầm bình rượu lên, đi vòng qua Từ Ngọc Phong đang hôn mê, nhanh chân bước tới, ngồi đối diện với Tô Thương, khẽ cười nói: "Anh bạn Tô Thương, không bằng chúng ta cũng uống một chén, cười một cái bỏ qua hết mọi chuyện nhé?"  

"Tôi không dám uống rượu của ông đâu."  

Tô Thương mắt híp lại nhìn chăm chú Lâm Uyên, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Trò hay nên xem cũng đã xem xong rồi, vốn còn nghĩ Từ cư sĩ này, có thể ép ông lấy ra lá bài tẩy của mình."  

"Ai ngờ ông ta cũng chỉ là một tên đầu đất, bây giờ xem ra, chắc là tôi phải tự mình ra tay rồi!"  

Vừa dứt lời, quanh thân Tô Thương liền tản ra một luồng lớn sóng linh khí.  

Về phần A Ly, thì đứng sau lưng Tô Thương, để đề phòng nguy cơ xảy ra.  

Tô Thương muốn thử một lần trình độ thâm sâu của Lâm Uyên, anh muốn xem Lâm Uyên có thể hay không ép mình xuất ra toàn lực.  

Nếu như có thể, thì anh  liền nhờ vào đó mà tấn cấp lên trúc cơ, cho nên trước đó, Tô Thương đã nhắc nhở cô ấy, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không được nhúng tay vào.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Nói xong, Từ Ngọc Phong quay người liền muốn rời khỏi.  "Aiya, Từ cư sĩ."  Lâm Uyên lại thở dài một hơi, lần nữa ra dáng mời: "Ông và tôi cũng đã quen biết mấy trăm năm, cũng đã gần đất xa trời cả rồi, nhoáng một cái ba mươi năm, chúng ta vẫn còn khoẻ mạnh, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, nào, cùng ngồi xuống uống chén rượu đi."  "Chuyện này..."  Từ Ngọc Phong vô cùng cảm động, không nghĩ tới Lâm Uyên lại rộng lượng như vậy, không chỉ không so đo với mình, còn chủ động mời mình uống rượu nữa.  "Từ cư sĩ, đây chính là Trúc Diệp Thanh trăm năm, hương thơm nồng nàn tinh khiết." Lâm Uyên vừa cười vừa nói.  "Được!"  Thịnh tình không thể chối từ, lại thêm Từ Ngọc Phong quả thực rất thèm rượu, thế là liền ngồi xuống, cùng uống với Lâm Uyên.  "Hử? Rượu này... Lão Độc Vật, cmn nhà ông... Ặc!"  Ai ngờ vừa uống xong, Từ Ngọc Phong liền sắc mặt đại biến, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Uyên.  Chẳng qua lời còn chưa nói hết, ông ta đã ngã vật xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.  Bốp bốp bốp!  Đúng lúc này, Tô Thương ở bên cạnh xem trò vui, nhịn không được vỗ tay cười nói: "Lão Độc Vật, khâm phục khâm phục, thật khá là dọa sợ người khác mà."  "Ha ha, thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."  Lâm Uyên cầm bình rượu lên, đi vòng qua Từ Ngọc Phong đang hôn mê, nhanh chân bước tới, ngồi đối diện với Tô Thương, khẽ cười nói: "Anh bạn Tô Thương, không bằng chúng ta cũng uống một chén, cười một cái bỏ qua hết mọi chuyện nhé?"  "Tôi không dám uống rượu của ông đâu."  Tô Thương mắt híp lại nhìn chăm chú Lâm Uyên, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Trò hay nên xem cũng đã xem xong rồi, vốn còn nghĩ Từ cư sĩ này, có thể ép ông lấy ra lá bài tẩy của mình."  "Ai ngờ ông ta cũng chỉ là một tên đầu đất, bây giờ xem ra, chắc là tôi phải tự mình ra tay rồi!"  Vừa dứt lời, quanh thân Tô Thương liền tản ra một luồng lớn sóng linh khí.  Về phần A Ly, thì đứng sau lưng Tô Thương, để đề phòng nguy cơ xảy ra.  Tô Thương muốn thử một lần trình độ thâm sâu của Lâm Uyên, anh muốn xem Lâm Uyên có thể hay không ép mình xuất ra toàn lực.  Nếu như có thể, thì anh  liền nhờ vào đó mà tấn cấp lên trúc cơ, cho nên trước đó, Tô Thương đã nhắc nhở cô ấy, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không được nhúng tay vào.  

Chương 1230