“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1234
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lâm Uyên nói xong thì trầm mặc nhìn Tô Thương. Mà Tô Thương cũng nhíu mày, anh đang ngẫm lại ý trong lời nói của Lâm Uyên. Thập tộc. Đây cũng là thế lực cao hơn tông phái võ thuật một cấp bậc, trước kia từng bắt các ngọn núi nổi tiếng làm nô dịch, chẳng qua sau đó bởi vì một số chuyện nên Thập tộc mới thoái ẩn, không vào thế tục được nữa. Nhưng kỳ hạn đó sắp kết thúc, đến lúc đó Thập tộc sẽ không còn chịu bất cứ ràng buộc nào cả! Đời sau của chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần truyền thừa nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người là Trúc Cơ đỉnh phong. Còn về cảnh giới Kết Đan, chắc trong Thập tộc không có, bởi vì bị thiên đạo cản trở nên chỉ cần đặt chân vào Kết Đan thì sẽ phải rời khỏi Trái Đất. Mà A Ly đã nói nếu không Kết Đan thì sẽ không có ai là đối thủ của cô ấy, hơn nữa còn có Liên Hoàn Trận của Võ Đang. Cho nên Tô Thương không hề lo lắng tí gì, cho dù xảy ra tranh chấp, anh cũng có năng lực chống trả. Chẳng qua là Tô Thương rất tò mò, tại sao Lâm Uyên lại nói những điều này cho anh? "Lão Độc Vật." Tô Thương nhìn Lâm Uyên, lạnh lùng nói: "Ông nói tin tức này cho tôi là muốn lấy lòng tôi, để tôi tha mạng cho ông sao?" "Không phải." Lâm Uyên lắc đầu một cái, khẽ cười nói: "Cậu bạn Tô Thương, cậu coi thường tôi quá rồi đấy." "Tôi thừa nhận người hộ đạo bên cạnh cậu có thực lực rất mạnh, nhưng tôi cũng không hề yếu." Vừa dứt lời, Lâm Uyên liền lấy cờ Bách Độc ra, sau đó tiếp tục cười nói: "Tôi có bảo vật ở sâu trong mây mù bảo vệ, cho dù là Tây Môn Phong Vân cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong cũng không làm gì được tôi, tôi có thể đi khắp núi Võ Đang này như ở nhà!" "Cờ Bách Độc?" Tô Thương cau mày nói. "Cậu bạn Tô Thương, cậu biết nó sao?" Lâm Uyên nghi ngờ nói. "Hừ!" Tô Thương hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Cờ Bách Độc chỉ là vũ khí được đám tép riu trong ma đạo ở Huyền Thiên Tiên vực sử dụng thôi. Cao thủ ma đạo thực thụ phải dùng cờ Thiên Độc, cờ Vạn Độc, nếu so sánh với hai thứ đó, cờ Bách Độc chỉ là rác rưởi thôi. Nhưng Tô Thương vẫn vô cùng kinh ngạc bởi vì anh không ngờ Lão Độc Vật lại có pháp khí của người tu chân. "Ha ha, nếu cậu bạn Tô Thương đã biết, vậy tôi cũng không giới thiệu nhiều nữa. Tóm lại có cờ Bách Độc trong tay, tôi không phải sợ bất kỳ người nào cả." Lâm Uyên tự tin cười nói: "Nếu như tôi thành công đến Trúc Cơ, lại có sức mạnh của cờ Bách Độc, tôi cũng không thèm để người của Thập tộc vào mắt." "Sở dĩ hôm nay tôi nói mấy chuyện này với cậu chỉ là muốn cậu từ bỏ đại hội võ thuật trăm tông phái, đỡ gây ra phiền toái." Lâm Uyên khuyên nhủ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lâm Uyên nói xong thì trầm mặc nhìn Tô Thương. Mà Tô Thương cũng nhíu mày, anh đang ngẫm lại ý trong lời nói của Lâm Uyên. Thập tộc. Đây cũng là thế lực cao hơn tông phái võ thuật một cấp bậc, trước kia từng bắt các ngọn núi nổi tiếng làm nô dịch, chẳng qua sau đó bởi vì một số chuyện nên Thập tộc mới thoái ẩn, không vào thế tục được nữa. Nhưng kỳ hạn đó sắp kết thúc, đến lúc đó Thập tộc sẽ không còn chịu bất cứ ràng buộc nào cả! Đời sau của chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần truyền thừa nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người là Trúc Cơ đỉnh phong. Còn về cảnh giới Kết Đan, chắc trong Thập tộc không có, bởi vì bị thiên đạo cản trở nên chỉ cần đặt chân vào Kết Đan thì sẽ phải rời khỏi Trái Đất. Mà A Ly đã nói nếu không Kết Đan thì sẽ không có ai là đối thủ của cô ấy, hơn nữa còn có Liên Hoàn Trận của Võ Đang. Cho nên Tô Thương không hề lo lắng tí gì, cho dù xảy ra tranh chấp, anh cũng có năng lực chống trả. Chẳng qua là Tô Thương rất tò mò, tại sao Lâm Uyên lại nói những điều này cho anh? "Lão Độc Vật." Tô Thương nhìn Lâm Uyên, lạnh lùng nói: "Ông nói tin tức này cho tôi là muốn lấy lòng tôi, để tôi tha mạng cho ông sao?" "Không phải." Lâm Uyên lắc đầu một cái, khẽ cười nói: "Cậu bạn Tô Thương, cậu coi thường tôi quá rồi đấy." "Tôi thừa nhận người hộ đạo bên cạnh cậu có thực lực rất mạnh, nhưng tôi cũng không hề yếu." Vừa dứt lời, Lâm Uyên liền lấy cờ Bách Độc ra, sau đó tiếp tục cười nói: "Tôi có bảo vật ở sâu trong mây mù bảo vệ, cho dù là Tây Môn Phong Vân cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong cũng không làm gì được tôi, tôi có thể đi khắp núi Võ Đang này như ở nhà!" "Cờ Bách Độc?" Tô Thương cau mày nói. "Cậu bạn Tô Thương, cậu biết nó sao?" Lâm Uyên nghi ngờ nói. "Hừ!" Tô Thương hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Cờ Bách Độc chỉ là vũ khí được đám tép riu trong ma đạo ở Huyền Thiên Tiên vực sử dụng thôi. Cao thủ ma đạo thực thụ phải dùng cờ Thiên Độc, cờ Vạn Độc, nếu so sánh với hai thứ đó, cờ Bách Độc chỉ là rác rưởi thôi. Nhưng Tô Thương vẫn vô cùng kinh ngạc bởi vì anh không ngờ Lão Độc Vật lại có pháp khí của người tu chân. "Ha ha, nếu cậu bạn Tô Thương đã biết, vậy tôi cũng không giới thiệu nhiều nữa. Tóm lại có cờ Bách Độc trong tay, tôi không phải sợ bất kỳ người nào cả." Lâm Uyên tự tin cười nói: "Nếu như tôi thành công đến Trúc Cơ, lại có sức mạnh của cờ Bách Độc, tôi cũng không thèm để người của Thập tộc vào mắt." "Sở dĩ hôm nay tôi nói mấy chuyện này với cậu chỉ là muốn cậu từ bỏ đại hội võ thuật trăm tông phái, đỡ gây ra phiền toái." Lâm Uyên khuyên nhủ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lâm Uyên nói xong thì trầm mặc nhìn Tô Thương. Mà Tô Thương cũng nhíu mày, anh đang ngẫm lại ý trong lời nói của Lâm Uyên. Thập tộc. Đây cũng là thế lực cao hơn tông phái võ thuật một cấp bậc, trước kia từng bắt các ngọn núi nổi tiếng làm nô dịch, chẳng qua sau đó bởi vì một số chuyện nên Thập tộc mới thoái ẩn, không vào thế tục được nữa. Nhưng kỳ hạn đó sắp kết thúc, đến lúc đó Thập tộc sẽ không còn chịu bất cứ ràng buộc nào cả! Đời sau của chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần truyền thừa nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người là Trúc Cơ đỉnh phong. Còn về cảnh giới Kết Đan, chắc trong Thập tộc không có, bởi vì bị thiên đạo cản trở nên chỉ cần đặt chân vào Kết Đan thì sẽ phải rời khỏi Trái Đất. Mà A Ly đã nói nếu không Kết Đan thì sẽ không có ai là đối thủ của cô ấy, hơn nữa còn có Liên Hoàn Trận của Võ Đang. Cho nên Tô Thương không hề lo lắng tí gì, cho dù xảy ra tranh chấp, anh cũng có năng lực chống trả. Chẳng qua là Tô Thương rất tò mò, tại sao Lâm Uyên lại nói những điều này cho anh? "Lão Độc Vật." Tô Thương nhìn Lâm Uyên, lạnh lùng nói: "Ông nói tin tức này cho tôi là muốn lấy lòng tôi, để tôi tha mạng cho ông sao?" "Không phải." Lâm Uyên lắc đầu một cái, khẽ cười nói: "Cậu bạn Tô Thương, cậu coi thường tôi quá rồi đấy." "Tôi thừa nhận người hộ đạo bên cạnh cậu có thực lực rất mạnh, nhưng tôi cũng không hề yếu." Vừa dứt lời, Lâm Uyên liền lấy cờ Bách Độc ra, sau đó tiếp tục cười nói: "Tôi có bảo vật ở sâu trong mây mù bảo vệ, cho dù là Tây Môn Phong Vân cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong cũng không làm gì được tôi, tôi có thể đi khắp núi Võ Đang này như ở nhà!" "Cờ Bách Độc?" Tô Thương cau mày nói. "Cậu bạn Tô Thương, cậu biết nó sao?" Lâm Uyên nghi ngờ nói. "Hừ!" Tô Thương hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Cờ Bách Độc chỉ là vũ khí được đám tép riu trong ma đạo ở Huyền Thiên Tiên vực sử dụng thôi. Cao thủ ma đạo thực thụ phải dùng cờ Thiên Độc, cờ Vạn Độc, nếu so sánh với hai thứ đó, cờ Bách Độc chỉ là rác rưởi thôi. Nhưng Tô Thương vẫn vô cùng kinh ngạc bởi vì anh không ngờ Lão Độc Vật lại có pháp khí của người tu chân. "Ha ha, nếu cậu bạn Tô Thương đã biết, vậy tôi cũng không giới thiệu nhiều nữa. Tóm lại có cờ Bách Độc trong tay, tôi không phải sợ bất kỳ người nào cả." Lâm Uyên tự tin cười nói: "Nếu như tôi thành công đến Trúc Cơ, lại có sức mạnh của cờ Bách Độc, tôi cũng không thèm để người của Thập tộc vào mắt." "Sở dĩ hôm nay tôi nói mấy chuyện này với cậu chỉ là muốn cậu từ bỏ đại hội võ thuật trăm tông phái, đỡ gây ra phiền toái." Lâm Uyên khuyên nhủ.