“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1247

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giờ này phút này.  Cơ thể Tô Thương tản ra uy thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng như đao, lấy uy thế của Tiên đế mà bao trùm mọi thứ xung quanh.  Lại có A Ly đứng bên cạnh, Từ Ngọc Phong hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, căn bản không dám giấu diếm điều gì.  "Tô...Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong vội vàng nói: "Tôi chỉ nhớ người đó dáng người vạm vỡ, cũng không biết thân phận ông ấy là ai."  "Hửm?" Tô Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Ông lại lừa tôi?"  "Không phải, Tô thiếu gia, tôi thật sự không biết."  Từ Ngọc Phong hoảng hốt giải thích nói: "Năm đó lúc cha của cậu rút lui khỏi đại hội võ thuật, đông đảo trụ cột giới luyện võ cũng không dám quang minh chính đại ra tay với ông ấy."  "Dù sao, mặc dù Tô Vô Kỵ đã biến mất, nhưng mà uy thế vẫn còn, huống hồ bên cạnh cha cậu còn có một vị cao thủ mạnh mẽ, mọi người ai cũng không muốn làm chim đầu đàn."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Có điều sau lưng, đông đảo trụ cột của giới luyện võ, lại không chịu buông tha cho cha của cậu, rất nhiều người âm thầm đuổi theo, muốn tìm cơ hội cướp đi tháp Lưu Ly chín tầng."  "Tôi nhớ đó là một buổi tối, cha cậu cùng với trụ cột cuối cùng nhà họ Tô, và thiên tài tuyệt đỉnh Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời, ba người đang hướng xuống núi mà đi."  "Mấy tên Võ thần lục địa quyết định không đi theo, định liên thủ để tìm ra tháp Lưu Ly chín tầng trước, trong đó có ông chủ gia tộc Tây Môn, Tây Môn phong Vân."  "Thời điểm đó, Tây Môn phong Vân vẫn là một người luyện võ, cũng chưa đặt chân đến tu chân, thực lực của ông ta mạnh nhất trong số họ."  "Nhưng vào thời điểm bọn họ quyết định ra tay, một người đàn ông dáng người vạm vỡ, từ trong bóng tối từ từ đi ra."  "Ông ấy đeo mặt nạ, không nhìn được mặt, một người chặn đường đến bốn, năm Võ thần lục địa, đồng thời còn nói, muốn ra tay với con cháu nhà họ Tô, trước hết phải bước qua cửa của ông ấy đã."  "Đối mặt với người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện đó, mọi người tất nhiên không sợ, ngay tại chỗ liền có một Võ thần lục địa ra tay, đánh nhau với ông ấy."  Nghe đến đó, Tô Thương nhíu mày nói: "Sau đó thì sao, thông qua võ công mà đối phương sử dụng, không có cách nào mà xác định thân phận sao?"  "Không thể?"  Từ Ngọc Phong lắc đầu, kiêng kỵ thâm sâu mà nói: "Người đó rất mạnh, chỉ một chiêu mà thôi, liền đánh lui sơn chủ của núi Thanh Thành, cảnh giới Võ thần lục địa sơ kỳ rồi."  "Nếu như tôi không đoán sai, người đó thấp nhất cũng là Võ thần lục địa hậu kỳ, thậm chí có thể là Võ thần lục địa đỉnh phong."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Sau khi ông ấy ra tay, Tây Môn phong Vân liền đứng dậy, hỏi thăm ông ấy có chắc chắn là người bảo vệ cho con cháu nhà họ Tô không, người đó khẽ gật đầu."  "Ngay sau đó, Tây Môn phong Vân liền lên tiếng, để mọi người tản ra, còn nói có người đó ở đây, không ai có thể lấy được tháp Lưu Ly chín tầng, ngay cả ông ta cũng vậy."  Từ Ngọc Phong tiếp tục nói: "Sau khi nói xong, Tây Môn phong Vân liền dẫn đầu mọi người rời đi trước."  "Thực lực của Tây Môn phong Vân là mạnh nhất, mọi người thấy ông ta rời đi, tất nhiên không dám có chủ ý đánh với con cháu nhà họ Tô nữa."

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giờ này phút này.  Cơ thể Tô Thương tản ra uy thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng như đao, lấy uy thế của Tiên đế mà bao trùm mọi thứ xung quanh.  Lại có A Ly đứng bên cạnh, Từ Ngọc Phong hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, căn bản không dám giấu diếm điều gì.  "Tô...Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong vội vàng nói: "Tôi chỉ nhớ người đó dáng người vạm vỡ, cũng không biết thân phận ông ấy là ai."  "Hửm?" Tô Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Ông lại lừa tôi?"  "Không phải, Tô thiếu gia, tôi thật sự không biết."  Từ Ngọc Phong hoảng hốt giải thích nói: "Năm đó lúc cha của cậu rút lui khỏi đại hội võ thuật, đông đảo trụ cột giới luyện võ cũng không dám quang minh chính đại ra tay với ông ấy."  "Dù sao, mặc dù Tô Vô Kỵ đã biến mất, nhưng mà uy thế vẫn còn, huống hồ bên cạnh cha cậu còn có một vị cao thủ mạnh mẽ, mọi người ai cũng không muốn làm chim đầu đàn."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Có điều sau lưng, đông đảo trụ cột của giới luyện võ, lại không chịu buông tha cho cha của cậu, rất nhiều người âm thầm đuổi theo, muốn tìm cơ hội cướp đi tháp Lưu Ly chín tầng."  "Tôi nhớ đó là một buổi tối, cha cậu cùng với trụ cột cuối cùng nhà họ Tô, và thiên tài tuyệt đỉnh Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời, ba người đang hướng xuống núi mà đi."  "Mấy tên Võ thần lục địa quyết định không đi theo, định liên thủ để tìm ra tháp Lưu Ly chín tầng trước, trong đó có ông chủ gia tộc Tây Môn, Tây Môn phong Vân."  "Thời điểm đó, Tây Môn phong Vân vẫn là một người luyện võ, cũng chưa đặt chân đến tu chân, thực lực của ông ta mạnh nhất trong số họ."  "Nhưng vào thời điểm bọn họ quyết định ra tay, một người đàn ông dáng người vạm vỡ, từ trong bóng tối từ từ đi ra."  "Ông ấy đeo mặt nạ, không nhìn được mặt, một người chặn đường đến bốn, năm Võ thần lục địa, đồng thời còn nói, muốn ra tay với con cháu nhà họ Tô, trước hết phải bước qua cửa của ông ấy đã."  "Đối mặt với người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện đó, mọi người tất nhiên không sợ, ngay tại chỗ liền có một Võ thần lục địa ra tay, đánh nhau với ông ấy."  Nghe đến đó, Tô Thương nhíu mày nói: "Sau đó thì sao, thông qua võ công mà đối phương sử dụng, không có cách nào mà xác định thân phận sao?"  "Không thể?"  Từ Ngọc Phong lắc đầu, kiêng kỵ thâm sâu mà nói: "Người đó rất mạnh, chỉ một chiêu mà thôi, liền đánh lui sơn chủ của núi Thanh Thành, cảnh giới Võ thần lục địa sơ kỳ rồi."  "Nếu như tôi không đoán sai, người đó thấp nhất cũng là Võ thần lục địa hậu kỳ, thậm chí có thể là Võ thần lục địa đỉnh phong."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Sau khi ông ấy ra tay, Tây Môn phong Vân liền đứng dậy, hỏi thăm ông ấy có chắc chắn là người bảo vệ cho con cháu nhà họ Tô không, người đó khẽ gật đầu."  "Ngay sau đó, Tây Môn phong Vân liền lên tiếng, để mọi người tản ra, còn nói có người đó ở đây, không ai có thể lấy được tháp Lưu Ly chín tầng, ngay cả ông ta cũng vậy."  Từ Ngọc Phong tiếp tục nói: "Sau khi nói xong, Tây Môn phong Vân liền dẫn đầu mọi người rời đi trước."  "Thực lực của Tây Môn phong Vân là mạnh nhất, mọi người thấy ông ta rời đi, tất nhiên không dám có chủ ý đánh với con cháu nhà họ Tô nữa."

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giờ này phút này.  Cơ thể Tô Thương tản ra uy thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng như đao, lấy uy thế của Tiên đế mà bao trùm mọi thứ xung quanh.  Lại có A Ly đứng bên cạnh, Từ Ngọc Phong hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, căn bản không dám giấu diếm điều gì.  "Tô...Tô thiếu gia."  Từ Ngọc Phong vội vàng nói: "Tôi chỉ nhớ người đó dáng người vạm vỡ, cũng không biết thân phận ông ấy là ai."  "Hửm?" Tô Thương nhíu mày, trầm giọng nói: "Ông lại lừa tôi?"  "Không phải, Tô thiếu gia, tôi thật sự không biết."  Từ Ngọc Phong hoảng hốt giải thích nói: "Năm đó lúc cha của cậu rút lui khỏi đại hội võ thuật, đông đảo trụ cột giới luyện võ cũng không dám quang minh chính đại ra tay với ông ấy."  "Dù sao, mặc dù Tô Vô Kỵ đã biến mất, nhưng mà uy thế vẫn còn, huống hồ bên cạnh cha cậu còn có một vị cao thủ mạnh mẽ, mọi người ai cũng không muốn làm chim đầu đàn."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Có điều sau lưng, đông đảo trụ cột của giới luyện võ, lại không chịu buông tha cho cha của cậu, rất nhiều người âm thầm đuổi theo, muốn tìm cơ hội cướp đi tháp Lưu Ly chín tầng."  "Tôi nhớ đó là một buổi tối, cha cậu cùng với trụ cột cuối cùng nhà họ Tô, và thiên tài tuyệt đỉnh Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời, ba người đang hướng xuống núi mà đi."  "Mấy tên Võ thần lục địa quyết định không đi theo, định liên thủ để tìm ra tháp Lưu Ly chín tầng trước, trong đó có ông chủ gia tộc Tây Môn, Tây Môn phong Vân."  "Thời điểm đó, Tây Môn phong Vân vẫn là một người luyện võ, cũng chưa đặt chân đến tu chân, thực lực của ông ta mạnh nhất trong số họ."  "Nhưng vào thời điểm bọn họ quyết định ra tay, một người đàn ông dáng người vạm vỡ, từ trong bóng tối từ từ đi ra."  "Ông ấy đeo mặt nạ, không nhìn được mặt, một người chặn đường đến bốn, năm Võ thần lục địa, đồng thời còn nói, muốn ra tay với con cháu nhà họ Tô, trước hết phải bước qua cửa của ông ấy đã."  "Đối mặt với người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện đó, mọi người tất nhiên không sợ, ngay tại chỗ liền có một Võ thần lục địa ra tay, đánh nhau với ông ấy."  Nghe đến đó, Tô Thương nhíu mày nói: "Sau đó thì sao, thông qua võ công mà đối phương sử dụng, không có cách nào mà xác định thân phận sao?"  "Không thể?"  Từ Ngọc Phong lắc đầu, kiêng kỵ thâm sâu mà nói: "Người đó rất mạnh, chỉ một chiêu mà thôi, liền đánh lui sơn chủ của núi Thanh Thành, cảnh giới Võ thần lục địa sơ kỳ rồi."  "Nếu như tôi không đoán sai, người đó thấp nhất cũng là Võ thần lục địa hậu kỳ, thậm chí có thể là Võ thần lục địa đỉnh phong."  Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Sau khi ông ấy ra tay, Tây Môn phong Vân liền đứng dậy, hỏi thăm ông ấy có chắc chắn là người bảo vệ cho con cháu nhà họ Tô không, người đó khẽ gật đầu."  "Ngay sau đó, Tây Môn phong Vân liền lên tiếng, để mọi người tản ra, còn nói có người đó ở đây, không ai có thể lấy được tháp Lưu Ly chín tầng, ngay cả ông ta cũng vậy."  Từ Ngọc Phong tiếp tục nói: "Sau khi nói xong, Tây Môn phong Vân liền dẫn đầu mọi người rời đi trước."  "Thực lực của Tây Môn phong Vân là mạnh nhất, mọi người thấy ông ta rời đi, tất nhiên không dám có chủ ý đánh với con cháu nhà họ Tô nữa."

Chương 1247