“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1253
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trương Mộ Cổ nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên một vẻ mất mát: "Aiya, anh Phú Quý có vợ rồi, đáng tiếc quá." "Hửm?" Vương Phú Quý nhìn thấy biểu càm này của Trương Mộ Cổ, nhất thời lỗ đ*t nín chặt, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn sang Trương Mộ Cổ, thận trọng hỏi: "Anh Trương Mộ Cổ, anh thế này là có ý gì chứ, không phải có ý đồ gì với tôi phải không?" "Tôi cảnh cáo anh nha, ông đây là đàn ông, đàn ông thẳng tắp nha, anh đừng suy nghĩ lung tunng, nếu không thì chúng ta đến bạn bè cũng không còn là bạn bè được nữa đâu nha!” Vương Phú Quý nghiêm túc nói. "Tôi...Mẹ nó chứ!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ lập tức tối sầm lại, nhịn không được mà chửi thề. "F*ck!" "Khốn nạn!" Vương Phú Quý vội vàng tránh sau lưng Tô Thương, cắn răng nói: "Khốn nạn, Trương Mộ Cổ, anh thật sự có ý đồ xấu với tôi hả, đã thẳng thắn muốn...F*ck...rồi!" "Cmn!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ càng tối sầm hơn, cắn răng nói: "Tôi có một chị gái họ, đẹp như hoa như ngọc, tuổi vừa tròn đôi mươi, tôi vốn định giới thiệu chị họ cho anh, vì thế khi biết anh có vợ rồi, mới cảm thấy tiếc hận như thế, anh ở đây nói bậy cái gì thế hả!" "Khụ khụ." "Hóa ra là như vậy!" Vương Phú Quý biết rõ chuyện này, có chút xẩu hổ, lúng túng nói: "Ha ha, anh Trương Mộ Cổ, lần sau anh nói rõ ràng ra nha, để tránh mọi người hiểu lầm ha." "Anh cho tôi cơ hội để nối hay sao?" Mắt Trương Mộ Cổ trợn lên, liếc nhìn Vương Phú Quý một cái. "Được rồi, anh Trương Mộ Cổ, bớt giận, bớt giận, đừng để ý nữa, coi như lúc nãy tôi đang nói đùa." Vương Phú Quý cười cười, giải thích nói: "Kỳ thật, cái này cũng không trách tôi được, chủ yếu là do Tô đại thiếu gia." "Anh ấy nhớ thương tôi từ lâu, mỗi lần nhìn tôi thì ánh mắt ánh ấy đều toát lên vẻ không bình thường, từng nhiều lần ám chỉ tôi, nói anh ấy đổi giới tính thì không vấn đề gì, tôi mới theo bản năng cảm thấy anh..." "Vương đại thiếu gia!" Vương Phú Quý còn chưa nói hết lời, Tô Thương liền trầm mặt xuống, ngắt lời: "Cậu vừa nói cái gì?" "Ha ha, Tô đại thiếu gia, không nói gì hết, tôi...ai...ui..." Vương Phú Quý đang định giải thích, nhưng Tô Thương đã nhấc chân lên đá vào mông Vương Phú Quý một cái, dọa đến Vương Phú Quý vừa che mông vừa chạy.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trương Mộ Cổ nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên một vẻ mất mát: "Aiya, anh Phú Quý có vợ rồi, đáng tiếc quá." "Hửm?" Vương Phú Quý nhìn thấy biểu càm này của Trương Mộ Cổ, nhất thời lỗ đ*t nín chặt, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn sang Trương Mộ Cổ, thận trọng hỏi: "Anh Trương Mộ Cổ, anh thế này là có ý gì chứ, không phải có ý đồ gì với tôi phải không?" "Tôi cảnh cáo anh nha, ông đây là đàn ông, đàn ông thẳng tắp nha, anh đừng suy nghĩ lung tunng, nếu không thì chúng ta đến bạn bè cũng không còn là bạn bè được nữa đâu nha!” Vương Phú Quý nghiêm túc nói. "Tôi...Mẹ nó chứ!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ lập tức tối sầm lại, nhịn không được mà chửi thề. "F*ck!" "Khốn nạn!" Vương Phú Quý vội vàng tránh sau lưng Tô Thương, cắn răng nói: "Khốn nạn, Trương Mộ Cổ, anh thật sự có ý đồ xấu với tôi hả, đã thẳng thắn muốn...F*ck...rồi!" "Cmn!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ càng tối sầm hơn, cắn răng nói: "Tôi có một chị gái họ, đẹp như hoa như ngọc, tuổi vừa tròn đôi mươi, tôi vốn định giới thiệu chị họ cho anh, vì thế khi biết anh có vợ rồi, mới cảm thấy tiếc hận như thế, anh ở đây nói bậy cái gì thế hả!" "Khụ khụ." "Hóa ra là như vậy!" Vương Phú Quý biết rõ chuyện này, có chút xẩu hổ, lúng túng nói: "Ha ha, anh Trương Mộ Cổ, lần sau anh nói rõ ràng ra nha, để tránh mọi người hiểu lầm ha." "Anh cho tôi cơ hội để nối hay sao?" Mắt Trương Mộ Cổ trợn lên, liếc nhìn Vương Phú Quý một cái. "Được rồi, anh Trương Mộ Cổ, bớt giận, bớt giận, đừng để ý nữa, coi như lúc nãy tôi đang nói đùa." Vương Phú Quý cười cười, giải thích nói: "Kỳ thật, cái này cũng không trách tôi được, chủ yếu là do Tô đại thiếu gia." "Anh ấy nhớ thương tôi từ lâu, mỗi lần nhìn tôi thì ánh mắt ánh ấy đều toát lên vẻ không bình thường, từng nhiều lần ám chỉ tôi, nói anh ấy đổi giới tính thì không vấn đề gì, tôi mới theo bản năng cảm thấy anh..." "Vương đại thiếu gia!" Vương Phú Quý còn chưa nói hết lời, Tô Thương liền trầm mặt xuống, ngắt lời: "Cậu vừa nói cái gì?" "Ha ha, Tô đại thiếu gia, không nói gì hết, tôi...ai...ui..." Vương Phú Quý đang định giải thích, nhưng Tô Thương đã nhấc chân lên đá vào mông Vương Phú Quý một cái, dọa đến Vương Phú Quý vừa che mông vừa chạy.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trương Mộ Cổ nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên một vẻ mất mát: "Aiya, anh Phú Quý có vợ rồi, đáng tiếc quá." "Hửm?" Vương Phú Quý nhìn thấy biểu càm này của Trương Mộ Cổ, nhất thời lỗ đ*t nín chặt, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn sang Trương Mộ Cổ, thận trọng hỏi: "Anh Trương Mộ Cổ, anh thế này là có ý gì chứ, không phải có ý đồ gì với tôi phải không?" "Tôi cảnh cáo anh nha, ông đây là đàn ông, đàn ông thẳng tắp nha, anh đừng suy nghĩ lung tunng, nếu không thì chúng ta đến bạn bè cũng không còn là bạn bè được nữa đâu nha!” Vương Phú Quý nghiêm túc nói. "Tôi...Mẹ nó chứ!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ lập tức tối sầm lại, nhịn không được mà chửi thề. "F*ck!" "Khốn nạn!" Vương Phú Quý vội vàng tránh sau lưng Tô Thương, cắn răng nói: "Khốn nạn, Trương Mộ Cổ, anh thật sự có ý đồ xấu với tôi hả, đã thẳng thắn muốn...F*ck...rồi!" "Cmn!" Sắc mặt Trương Mộ Cổ càng tối sầm hơn, cắn răng nói: "Tôi có một chị gái họ, đẹp như hoa như ngọc, tuổi vừa tròn đôi mươi, tôi vốn định giới thiệu chị họ cho anh, vì thế khi biết anh có vợ rồi, mới cảm thấy tiếc hận như thế, anh ở đây nói bậy cái gì thế hả!" "Khụ khụ." "Hóa ra là như vậy!" Vương Phú Quý biết rõ chuyện này, có chút xẩu hổ, lúng túng nói: "Ha ha, anh Trương Mộ Cổ, lần sau anh nói rõ ràng ra nha, để tránh mọi người hiểu lầm ha." "Anh cho tôi cơ hội để nối hay sao?" Mắt Trương Mộ Cổ trợn lên, liếc nhìn Vương Phú Quý một cái. "Được rồi, anh Trương Mộ Cổ, bớt giận, bớt giận, đừng để ý nữa, coi như lúc nãy tôi đang nói đùa." Vương Phú Quý cười cười, giải thích nói: "Kỳ thật, cái này cũng không trách tôi được, chủ yếu là do Tô đại thiếu gia." "Anh ấy nhớ thương tôi từ lâu, mỗi lần nhìn tôi thì ánh mắt ánh ấy đều toát lên vẻ không bình thường, từng nhiều lần ám chỉ tôi, nói anh ấy đổi giới tính thì không vấn đề gì, tôi mới theo bản năng cảm thấy anh..." "Vương đại thiếu gia!" Vương Phú Quý còn chưa nói hết lời, Tô Thương liền trầm mặt xuống, ngắt lời: "Cậu vừa nói cái gì?" "Ha ha, Tô đại thiếu gia, không nói gì hết, tôi...ai...ui..." Vương Phú Quý đang định giải thích, nhưng Tô Thương đã nhấc chân lên đá vào mông Vương Phú Quý một cái, dọa đến Vương Phú Quý vừa che mông vừa chạy.