“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1326
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Vốn dĩ cậu ấy cũng đã quên được thất bại của mình rồi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới vẫn thấy hơi buồn thôi. "Đã đến giờ rồi.” Ngay lúc này, trọng tài đứng trên lôi đài cất cao giọng nói: "Nếu như trong một phút nữa mà Tô Thương còn chưa xuất hiện, dựa theo quy tắc giải đấu, Tô Thương sẽ bị coi như chủ động từ bỏ, sư đệ Vương Dã của tôi sẽ thành minh chủ võ lâm!” Nghe thấy thế, có người ở đây hết nhìn đông tới nhìn tây, mong đợi Tô Thương xuất hiện, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, kết luận Tô Thương sợ, không dám ra sân. Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, đã sắp hết một phút. "Ha ha, tôi đã nói rồi, tên nhát gan Tô Thương kia đã chạy rồi.” "Coi như anh ta biết điều, không ra sân để bị mất mặt.” "Lấy thực lực của Vương Dã đạo trưởng, Tô Thương có tới hay không cũng đâu quan trọng?” "Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ!” Đã có người bắt đầu gọi Vương Dã là minh chủ, trong phút chốc xung quanh chỉ toàn những tiếng hô ầm trời. Các thiên tài như Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ liên tục lắc đầu, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận chiến rầm rộ, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc. "Đã hết giờ, Tô Thương không xuất hiện, Vương Dã của Võ Đang trở thành…” Trọng tài thấy vậy liền định tuyên bố kết quả ngay trước mặt mọi người. "Chờ một chút!” Nhưng đúng lúc này, Tô Thương, A Ly và anh em họ Đoàn đi từ xa đến. Trong đó. Bước chân của Tô Thương không nhanh không chậm, ung dung không vội vã, thậm chí anh còn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Ai nói tôi không dám tới?” Vèo vèo vèo! Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người ở hiện trường, đều dừng lại trên người Tô Thương trên thân. “Đến rồi, thế hệ sau nhà họ Tô đến rồi!” “Ha ha, đến rồi thì làm sao nào, cậu ta chắc sẽ không cho rằng bản thân thật sự có thể chiến thắng được đạo trưởng Vương Dã chứ?” “Bất đắc dĩ mà thôi, đoán là cậu ta sợ mất mặt, nên mới bất chấp tới đây.” "Ha ha, tên Tô Thương này não có vấn đề à, sợ mất mặt thì đừng có đến, lỡ như bị mấy chiêu của đạo trưởng Vương Dã đánh cho mấy phát, thế cũng không phải là mất mặt à?” ... Tô Thương đương nhiên nghe thấy
Vốn dĩ cậu ấy cũng đã quên được thất bại của mình rồi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới vẫn thấy hơi buồn thôi.
"Đã đến giờ rồi.”
Ngay lúc này, trọng tài đứng trên lôi đài cất cao giọng nói: "Nếu như trong một phút nữa mà Tô Thương còn chưa xuất hiện, dựa theo quy tắc giải đấu, Tô Thương sẽ bị coi như chủ động từ bỏ, sư đệ Vương Dã của tôi sẽ thành minh chủ võ lâm!”
Nghe thấy thế, có người ở đây hết nhìn đông tới nhìn tây, mong đợi Tô Thương xuất hiện, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, kết luận Tô Thương sợ, không dám ra sân.
Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, đã sắp hết một phút.
"Ha ha, tôi đã nói rồi, tên nhát gan Tô Thương kia đã chạy rồi.”
"Coi như anh ta biết điều, không ra sân để bị mất mặt.”
"Lấy thực lực của Vương Dã đạo trưởng, Tô Thương có tới hay không cũng đâu quan trọng?”
"Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ!”
Đã có người bắt đầu gọi Vương Dã là minh chủ, trong phút chốc xung quanh chỉ toàn những tiếng hô ầm trời.
Các thiên tài như Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ liên tục lắc đầu, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận chiến rầm rộ, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
"Đã hết giờ, Tô Thương không xuất hiện, Vương Dã của Võ Đang trở thành…”
Trọng tài thấy vậy liền định tuyên bố kết quả ngay trước mặt mọi người.
"Chờ một chút!”
Nhưng đúng lúc này, Tô Thương, A Ly và anh em họ Đoàn đi từ xa đến.
Trong đó.
Bước chân của Tô Thương không nhanh không chậm, ung dung không vội vã, thậm chí anh còn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Ai nói tôi không dám tới?”
Vèo vèo vèo!
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người ở hiện trường, đều dừng lại trên người Tô Thương trên thân.
“Đến rồi, thế hệ sau nhà họ Tô đến rồi!”
“Ha ha, đến rồi thì làm sao nào, cậu ta chắc sẽ không cho rằng bản thân thật sự có thể chiến thắng được đạo trưởng Vương Dã chứ?”
“Bất đắc dĩ mà thôi, đoán là cậu ta sợ mất mặt, nên mới bất chấp tới đây.”
"Ha ha, tên Tô Thương này não có vấn đề à, sợ mất mặt thì đừng có đến, lỡ như bị mấy chiêu của đạo trưởng Vương Dã đánh cho mấy phát, thế cũng không phải là mất mặt à?”
...
Tô Thương đương nhiên nghe thấy
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Vốn dĩ cậu ấy cũng đã quên được thất bại của mình rồi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới vẫn thấy hơi buồn thôi. "Đã đến giờ rồi.” Ngay lúc này, trọng tài đứng trên lôi đài cất cao giọng nói: "Nếu như trong một phút nữa mà Tô Thương còn chưa xuất hiện, dựa theo quy tắc giải đấu, Tô Thương sẽ bị coi như chủ động từ bỏ, sư đệ Vương Dã của tôi sẽ thành minh chủ võ lâm!” Nghe thấy thế, có người ở đây hết nhìn đông tới nhìn tây, mong đợi Tô Thương xuất hiện, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, kết luận Tô Thương sợ, không dám ra sân. Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, đã sắp hết một phút. "Ha ha, tôi đã nói rồi, tên nhát gan Tô Thương kia đã chạy rồi.” "Coi như anh ta biết điều, không ra sân để bị mất mặt.” "Lấy thực lực của Vương Dã đạo trưởng, Tô Thương có tới hay không cũng đâu quan trọng?” "Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ, Vương Dã minh chủ!” Đã có người bắt đầu gọi Vương Dã là minh chủ, trong phút chốc xung quanh chỉ toàn những tiếng hô ầm trời. Các thiên tài như Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ liên tục lắc đầu, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận chiến rầm rộ, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc. "Đã hết giờ, Tô Thương không xuất hiện, Vương Dã của Võ Đang trở thành…” Trọng tài thấy vậy liền định tuyên bố kết quả ngay trước mặt mọi người. "Chờ một chút!” Nhưng đúng lúc này, Tô Thương, A Ly và anh em họ Đoàn đi từ xa đến. Trong đó. Bước chân của Tô Thương không nhanh không chậm, ung dung không vội vã, thậm chí anh còn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Ai nói tôi không dám tới?” Vèo vèo vèo! Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người ở hiện trường, đều dừng lại trên người Tô Thương trên thân. “Đến rồi, thế hệ sau nhà họ Tô đến rồi!” “Ha ha, đến rồi thì làm sao nào, cậu ta chắc sẽ không cho rằng bản thân thật sự có thể chiến thắng được đạo trưởng Vương Dã chứ?” “Bất đắc dĩ mà thôi, đoán là cậu ta sợ mất mặt, nên mới bất chấp tới đây.” "Ha ha, tên Tô Thương này não có vấn đề à, sợ mất mặt thì đừng có đến, lỡ như bị mấy chiêu của đạo trưởng Vương Dã đánh cho mấy phát, thế cũng không phải là mất mặt à?” ... Tô Thương đương nhiên nghe thấy