“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1330
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giờ phút này. Phía trên ghế cao. Tây Môn Phong Vân, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân, Viên Thông trụ trì… và đông đảo các cao thủ khác cũng đã nhận ra thực lực của năm anh em họ Đoàn. "Đỉnh phong!" "Vậy mà tất cả đều là Lục Địa Võ Thần đỉnh phong!" Vương Trọng Vân giật nảy cả mình, suy đoán: "Bọn họ được Tô Thương dẫn tới, sẽ không phải là người mà Tô Thương mời giúp đỡ đấy chứ?" "Tôi đã từng gặp năm người này." Lúc này, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi nói: "Bọn họ đến từ núi Ba, nhiều năm trước kia bọn hắn đã đuổi nhà họ Lưu đi để làm tu hú chiếm tổ chim khách." "Lúc ấy bọn họ không thông qua cuộc thách đấu với các ngọn núi nổi tiếng mà cướp bóc trắng trợn, vốn nên chịu phạt, nhưng cuối cùng không ai làm gì được bọn họ." Từ Thiện sư thái đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn, nói tiếp: "Thạch sơn chủ, chắc ông cũng biết về việc này đi." "Ừm." Thạch Hạo Hãn gật đầu nói: "Lúc ấy tôi ở ngay đó, năm người này đều là Lục Địa Võ Thần, nhưng cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi." "Nhưng bọn họ rất có lai lịch, phía sau hình như có cái bóng của cổ tộc, cho nên tôi cũng không hành động thiếu suy nghĩ để đỡ chọc giận cổ tộc." "Nhưng tôi nhớ trong năm người bọn họ cũng không có ai là Võ Thần đỉnh phong, tại sao bây giờ tất cả đều đã đến cảnh giới đỉnh phong rồi." Thạch Hạo Hãn khẽ nhíu mày. "Không chỉ thế thôi đâu." Tây Môn Phong Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Đoàn Khánh Minh, kiêng dè nói: "Một người trong số bọn họ có khí tức cực kỳ khổng lồ, cũng được gọi là cường giả ở cảnh giới Võ Thần đỉnh phong, có thể đánh bốn sáu với tôi." "Tôi sáu, cậu ta bốn." Tây Môn Phong Vân cười nói bổ sung: "Nhưng mà cũng không sao, chúng ta bắt tay vẫn có thể đối phó được với năm người này." "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đang nói đùa sao, ai muốn bắt tay đối phó bọn họ với ông chứ?" Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành cười lạnh nói: "Rõ ràng bọn họ là người của Tô công tử, không oán không thù với chúng ta. Tây Môn Phong Vân, muốn ra tay thì tự ông làm đi, đừng kéo chúng tôi vào nữa." "Chẳng lẽ ông điếc, không nghe thấy Thạch Hạo Hãn nói sau lưng năm người bọn họ có cái bóng của cổ tộc à." Tây Môn Phong Vân nói: "Theo tôi thấy, nói không chừng Tô Thương cũng đã quy thuận cổ tộc rồi." "Dù sao Tô Thương là người tu chân, cũng không phải là người luyện võ, đương nhiên không muốn nhìn thấy giới luyện võ biến đổi." Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói là người tu chân không được tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái rồi, nhưng mấy người cứ nhất quyết không nghe. Bây giờ thì hay rồi, nhỡ may Tô Thương thắng, mấy người sẽ để một người tu chân làm minh chủ võ lâm thật sao?"
Giờ phút này.
Phía trên ghế cao.
Tây Môn Phong Vân, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân, Viên Thông trụ trì… và đông đảo các cao thủ khác cũng đã nhận ra thực lực của năm anh em họ Đoàn.
"Đỉnh phong!"
"Vậy mà tất cả đều là Lục Địa Võ Thần đỉnh phong!"
Vương Trọng Vân giật nảy cả mình, suy đoán: "Bọn họ được Tô Thương dẫn tới, sẽ không phải là người mà Tô Thương mời giúp đỡ đấy chứ?"
"Tôi đã từng gặp năm người này."
Lúc này, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi nói: "Bọn họ đến từ núi Ba, nhiều năm trước kia bọn hắn đã đuổi nhà họ Lưu đi để làm tu hú chiếm tổ chim khách."
"Lúc ấy bọn họ không thông qua cuộc thách đấu với các ngọn núi nổi tiếng mà cướp bóc trắng trợn, vốn nên chịu phạt, nhưng cuối cùng không ai làm gì được bọn họ."
Từ Thiện sư thái đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn, nói tiếp: "Thạch sơn chủ, chắc ông cũng biết về việc này đi."
"Ừm."
Thạch Hạo Hãn gật đầu nói: "Lúc ấy tôi ở ngay đó, năm người này đều là Lục Địa Võ Thần, nhưng cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi."
"Nhưng bọn họ rất có lai lịch, phía sau hình như có cái bóng của cổ tộc, cho nên tôi cũng không hành động thiếu suy nghĩ để đỡ chọc giận cổ tộc."
"Nhưng tôi nhớ trong năm người bọn họ cũng không có ai là Võ Thần đỉnh phong, tại sao bây giờ tất cả đều đã đến cảnh giới đỉnh phong rồi." Thạch Hạo Hãn khẽ nhíu mày.
"Không chỉ thế thôi đâu."
Tây Môn Phong Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Đoàn Khánh Minh, kiêng dè nói: "Một người trong số bọn họ có khí tức cực kỳ khổng lồ, cũng được gọi là cường giả ở cảnh giới Võ Thần đỉnh phong, có thể đánh bốn sáu với tôi."
"Tôi sáu, cậu ta bốn."
Tây Môn Phong Vân cười nói bổ sung: "Nhưng mà cũng không sao, chúng ta bắt tay vẫn có thể đối phó được với năm người này."
"Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đang nói đùa sao, ai muốn bắt tay đối phó bọn họ với ông chứ?"
Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành cười lạnh nói: "Rõ ràng bọn họ là người của Tô công tử, không oán không thù với chúng ta. Tây Môn Phong Vân, muốn ra tay thì tự ông làm đi, đừng kéo chúng tôi vào nữa."
"Chẳng lẽ ông điếc, không nghe thấy Thạch Hạo Hãn nói sau lưng năm người bọn họ có cái bóng của cổ tộc à."
Tây Môn Phong Vân nói: "Theo tôi thấy, nói không chừng Tô Thương cũng đã quy thuận cổ tộc rồi."
"Dù sao Tô Thương là người tu chân, cũng không phải là người luyện võ, đương nhiên không muốn nhìn thấy giới luyện võ biến đổi."
Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói là người tu chân không được tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái rồi, nhưng mấy người cứ nhất quyết không nghe. Bây giờ thì hay rồi, nhỡ may Tô Thương thắng, mấy người sẽ để một người tu chân làm minh chủ võ lâm thật sao?"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giờ phút này. Phía trên ghế cao. Tây Môn Phong Vân, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân, Viên Thông trụ trì… và đông đảo các cao thủ khác cũng đã nhận ra thực lực của năm anh em họ Đoàn. "Đỉnh phong!" "Vậy mà tất cả đều là Lục Địa Võ Thần đỉnh phong!" Vương Trọng Vân giật nảy cả mình, suy đoán: "Bọn họ được Tô Thương dẫn tới, sẽ không phải là người mà Tô Thương mời giúp đỡ đấy chứ?" "Tôi đã từng gặp năm người này." Lúc này, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi nói: "Bọn họ đến từ núi Ba, nhiều năm trước kia bọn hắn đã đuổi nhà họ Lưu đi để làm tu hú chiếm tổ chim khách." "Lúc ấy bọn họ không thông qua cuộc thách đấu với các ngọn núi nổi tiếng mà cướp bóc trắng trợn, vốn nên chịu phạt, nhưng cuối cùng không ai làm gì được bọn họ." Từ Thiện sư thái đưa mắt nhìn Thạch Hạo Hãn, nói tiếp: "Thạch sơn chủ, chắc ông cũng biết về việc này đi." "Ừm." Thạch Hạo Hãn gật đầu nói: "Lúc ấy tôi ở ngay đó, năm người này đều là Lục Địa Võ Thần, nhưng cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi." "Nhưng bọn họ rất có lai lịch, phía sau hình như có cái bóng của cổ tộc, cho nên tôi cũng không hành động thiếu suy nghĩ để đỡ chọc giận cổ tộc." "Nhưng tôi nhớ trong năm người bọn họ cũng không có ai là Võ Thần đỉnh phong, tại sao bây giờ tất cả đều đã đến cảnh giới đỉnh phong rồi." Thạch Hạo Hãn khẽ nhíu mày. "Không chỉ thế thôi đâu." Tây Môn Phong Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Đoàn Khánh Minh, kiêng dè nói: "Một người trong số bọn họ có khí tức cực kỳ khổng lồ, cũng được gọi là cường giả ở cảnh giới Võ Thần đỉnh phong, có thể đánh bốn sáu với tôi." "Tôi sáu, cậu ta bốn." Tây Môn Phong Vân cười nói bổ sung: "Nhưng mà cũng không sao, chúng ta bắt tay vẫn có thể đối phó được với năm người này." "Ha ha ha, Tây Môn Phong Vân, ông đang nói đùa sao, ai muốn bắt tay đối phó bọn họ với ông chứ?" Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành cười lạnh nói: "Rõ ràng bọn họ là người của Tô công tử, không oán không thù với chúng ta. Tây Môn Phong Vân, muốn ra tay thì tự ông làm đi, đừng kéo chúng tôi vào nữa." "Chẳng lẽ ông điếc, không nghe thấy Thạch Hạo Hãn nói sau lưng năm người bọn họ có cái bóng của cổ tộc à." Tây Môn Phong Vân nói: "Theo tôi thấy, nói không chừng Tô Thương cũng đã quy thuận cổ tộc rồi." "Dù sao Tô Thương là người tu chân, cũng không phải là người luyện võ, đương nhiên không muốn nhìn thấy giới luyện võ biến đổi." Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói là người tu chân không được tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái rồi, nhưng mấy người cứ nhất quyết không nghe. Bây giờ thì hay rồi, nhỡ may Tô Thương thắng, mấy người sẽ để một người tu chân làm minh chủ võ lâm thật sao?"