“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1364

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Chuyện này à."  Đông Phương Minh Nhật dừng lại một lúc, rồi cười nói: "Chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần suy nghĩ."  "Cậu tưởng trưởng bối của chúng ta sẽ yên tâm để chúng ta mang người đến núi Võ Đang sao?"  "Ý gì chứ, lẽ nào cao thủ của các trưởng bối cổ tộc cũng đã tới rồi sao?" Nam Cung Ấu Vi kinh ngạc nói, rõ ràng cô ta không biết chuyện này.  "Ừm."  Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Đến rồi, có lẽ giờ này đang ở núi Võ Ðang, đám người Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín có lẽ đã bị các trưởng bối dùng linh hồn truyền âm gọi trở về rồi, bọn họ giờ này có lẽ đã tụ họp lại ở chỗ các trưởng bối, ắt hẳn là muốn ngăn cản Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ."  "Không đúng, nếu mà như vậy thì nhà Nam Cung của chúng tớ chắc chắn cũng sẽ có trưởng bối tới, tại sao tớ không nhận được linh hồn truyền âm chứ?" Nam Cung Ấu Vi không hiểu được hỏi.  "Người của gia tộc Ðông Phương chúng tớ lần này tới nếu không có gì xảy ra thì chính là ông nội cả của tớ, Ðông Phương Diệu."  Đông Phương Minh Nhật suy đoán nói: "Ông ta ngứa mắt tớ lâu rồi, đương nhiên sẽ không truyền âm cho tớ rồi."  "Về phần cậu...ắt hẳn người đến chính là lão tổ tông Nam Cung Dận của cậu, ông ta là một người bảo thủ, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, ông ta cảm thấy mấy chuyện lớn không nên để con gái tham gia vào, cho nên mới không báo cho cậu." Đông Phương Minh Nhật nói.  "Quả thực, lão tổ tông nhà tớ chính là người theo chủ nghĩa đàn ông, không đúng, phải là chủ nghĩa của mấy ông già mới đúng."  Nam Cung Ấu Vi có chút tức giận, sau đó lại nghi ngờ nói: "Minh Nhật, nếu như đã không có ai thông báo, vậy thì sao cậu lại biết được vậy?"  "Đoán." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.  "Minh Nhật, cậu thật là thông minh, ở cùng với cậu, cảm giác rất an toàn, cậu lấy tớ đi mà." Nam Cung Ấu Vi đột nhiên sùng bái nói.  "Cút đi, tớ thích con trai, cả đời Đông Phương Minh Nhật tớ không có ước mong gì, chỉ mong ông trời có thể ban cho tớ một ý trung nhân cao to, khỏe mạnh là được."  Đông Phương Minh Nhật nghiêm túc khẩn cầu, sau đó lại khởi động miếng ngọc bội, cơ thể con gái ban đầu dần dần biến mất.  Cô ấy, lại biến thành một người con trai.  Tiếp theo đó.  Chàng thiếu gia nho nhã Đông Phương Minh Nhật liền cùng với Nam Cung Ấu Vi rời xa núi Võ Đang.  Mặc dù cô ấy đoán được núi Võ Đang sau đó sẽ không còn yên bình nữa, nhưng cô ấy cũng không muốn giậu đổ bìm leo, cùng tiếp tay làm việc xấu.  ...  Giờ này phút này.  Ở núi Võ Đang.  Ba mươi tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong đang ẩn mình trong bóng tối đợi nghe mệnh lệnh.  Một đám hơn 10 người Nam Cũng Dận, Tây Phương Sáng, Đông Phương Diệu, cũng hoàn toàn không vội vàng ra tay.  Trừ những người đó ra, Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín những thanh niên tiểu bối cũng đều đến đủ cả rồi. 

"Chuyện này à."  

Đông Phương Minh Nhật dừng lại một lúc, rồi cười nói: "Chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần suy nghĩ."  

"Cậu tưởng trưởng bối của chúng ta sẽ yên tâm để chúng ta mang người đến núi Võ Đang sao?"  

"Ý gì chứ, lẽ nào cao thủ của các trưởng bối cổ tộc cũng đã tới rồi sao?" Nam Cung Ấu Vi kinh ngạc nói, rõ ràng cô ta không biết chuyện này.  

"Ừm."  

Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Đến rồi, có lẽ giờ này đang ở núi Võ Ðang, đám người Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín có lẽ đã bị các trưởng bối dùng linh hồn truyền âm gọi trở về rồi, bọn họ giờ này có lẽ đã tụ họp lại ở chỗ các trưởng bối, ắt hẳn là muốn ngăn cản Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ."  

"Không đúng, nếu mà như vậy thì nhà Nam Cung của chúng tớ chắc chắn cũng sẽ có trưởng bối tới, tại sao tớ không nhận được linh hồn truyền âm chứ?" Nam Cung Ấu Vi không hiểu được hỏi.  

"Người của gia tộc Ðông Phương chúng tớ lần này tới nếu không có gì xảy ra thì chính là ông nội cả của tớ, Ðông Phương Diệu."  

Đông Phương Minh Nhật suy đoán nói: "Ông ta ngứa mắt tớ lâu rồi, đương nhiên sẽ không truyền âm cho tớ rồi."  

"Về phần cậu...ắt hẳn người đến chính là lão tổ tông Nam Cung Dận của cậu, ông ta là một người bảo thủ, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, ông ta cảm thấy mấy chuyện lớn không nên để con gái tham gia vào, cho nên mới không báo cho cậu." Đông Phương Minh Nhật nói.  

"Quả thực, lão tổ tông nhà tớ chính là người theo chủ nghĩa đàn ông, không đúng, phải là chủ nghĩa của mấy ông già mới đúng."  

Nam Cung Ấu Vi có chút tức giận, sau đó lại nghi ngờ nói: "Minh Nhật, nếu như đã không có ai thông báo, vậy thì sao cậu lại biết được vậy?"  

"Đoán." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.  

"Minh Nhật, cậu thật là thông minh, ở cùng với cậu, cảm giác rất an toàn, cậu lấy tớ đi mà." Nam Cung Ấu Vi đột nhiên sùng bái nói.  

"Cút đi, tớ thích con trai, cả đời Đông Phương Minh Nhật tớ không có ước mong gì, chỉ mong ông trời có thể ban cho tớ một ý trung nhân cao to, khỏe mạnh là được."  

Đông Phương Minh Nhật nghiêm túc khẩn cầu, sau đó lại khởi động miếng ngọc bội, cơ thể con gái ban đầu dần dần biến mất.  

Cô ấy, lại biến thành một người con trai.  

Tiếp theo đó.  

Chàng thiếu gia nho nhã Đông Phương Minh Nhật liền cùng với Nam Cung Ấu Vi rời xa núi Võ Đang.  

Mặc dù cô ấy đoán được núi Võ Đang sau đó sẽ không còn yên bình nữa, nhưng cô ấy cũng không muốn giậu đổ bìm leo, cùng tiếp tay làm việc xấu.  

...  

Giờ này phút này.  

Ở núi Võ Đang.  

Ba mươi tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong đang ẩn mình trong bóng tối đợi nghe mệnh lệnh.  

Một đám hơn 10 người Nam Cũng Dận, Tây Phương Sáng, Đông Phương Diệu, cũng hoàn toàn không vội vàng ra tay.  

Trừ những người đó ra, Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín những thanh niên tiểu bối cũng đều đến đủ cả rồi. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Chuyện này à."  Đông Phương Minh Nhật dừng lại một lúc, rồi cười nói: "Chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần suy nghĩ."  "Cậu tưởng trưởng bối của chúng ta sẽ yên tâm để chúng ta mang người đến núi Võ Đang sao?"  "Ý gì chứ, lẽ nào cao thủ của các trưởng bối cổ tộc cũng đã tới rồi sao?" Nam Cung Ấu Vi kinh ngạc nói, rõ ràng cô ta không biết chuyện này.  "Ừm."  Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Đến rồi, có lẽ giờ này đang ở núi Võ Ðang, đám người Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín có lẽ đã bị các trưởng bối dùng linh hồn truyền âm gọi trở về rồi, bọn họ giờ này có lẽ đã tụ họp lại ở chỗ các trưởng bối, ắt hẳn là muốn ngăn cản Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ."  "Không đúng, nếu mà như vậy thì nhà Nam Cung của chúng tớ chắc chắn cũng sẽ có trưởng bối tới, tại sao tớ không nhận được linh hồn truyền âm chứ?" Nam Cung Ấu Vi không hiểu được hỏi.  "Người của gia tộc Ðông Phương chúng tớ lần này tới nếu không có gì xảy ra thì chính là ông nội cả của tớ, Ðông Phương Diệu."  Đông Phương Minh Nhật suy đoán nói: "Ông ta ngứa mắt tớ lâu rồi, đương nhiên sẽ không truyền âm cho tớ rồi."  "Về phần cậu...ắt hẳn người đến chính là lão tổ tông Nam Cung Dận của cậu, ông ta là một người bảo thủ, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, ông ta cảm thấy mấy chuyện lớn không nên để con gái tham gia vào, cho nên mới không báo cho cậu." Đông Phương Minh Nhật nói.  "Quả thực, lão tổ tông nhà tớ chính là người theo chủ nghĩa đàn ông, không đúng, phải là chủ nghĩa của mấy ông già mới đúng."  Nam Cung Ấu Vi có chút tức giận, sau đó lại nghi ngờ nói: "Minh Nhật, nếu như đã không có ai thông báo, vậy thì sao cậu lại biết được vậy?"  "Đoán." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.  "Minh Nhật, cậu thật là thông minh, ở cùng với cậu, cảm giác rất an toàn, cậu lấy tớ đi mà." Nam Cung Ấu Vi đột nhiên sùng bái nói.  "Cút đi, tớ thích con trai, cả đời Đông Phương Minh Nhật tớ không có ước mong gì, chỉ mong ông trời có thể ban cho tớ một ý trung nhân cao to, khỏe mạnh là được."  Đông Phương Minh Nhật nghiêm túc khẩn cầu, sau đó lại khởi động miếng ngọc bội, cơ thể con gái ban đầu dần dần biến mất.  Cô ấy, lại biến thành một người con trai.  Tiếp theo đó.  Chàng thiếu gia nho nhã Đông Phương Minh Nhật liền cùng với Nam Cung Ấu Vi rời xa núi Võ Đang.  Mặc dù cô ấy đoán được núi Võ Đang sau đó sẽ không còn yên bình nữa, nhưng cô ấy cũng không muốn giậu đổ bìm leo, cùng tiếp tay làm việc xấu.  ...  Giờ này phút này.  Ở núi Võ Đang.  Ba mươi tên cao thủ trúc cơ đỉnh phong đang ẩn mình trong bóng tối đợi nghe mệnh lệnh.  Một đám hơn 10 người Nam Cũng Dận, Tây Phương Sáng, Đông Phương Diệu, cũng hoàn toàn không vội vàng ra tay.  Trừ những người đó ra, Hạ Hầu Kiệt, Văn Nhân Dật, Độc Cô Tín những thanh niên tiểu bối cũng đều đến đủ cả rồi. 

Chương 1364