“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1372

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Một khi cải biến giới luyện võ thành công, thì giới luyện võ sẽ xảy ra một sự thay đổi long trời nở đất.” Thiên Sơn Tuyết đồng ý với Vương Trọng Vân.  “Ừm.”  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó bỗng tò mò hỏi: “Tuyết Nhi, em sống ở mấy năm ở Giang Bắc, anh nhớ là quan hệ của em và dì Phú khá tốt, sau khi em đi, dì Phú lúc nào cũng nhắc đến em, liên quan tới chuyện dì Phù là võ thần lục địa, em đã biết từ lâu rồi phải không?”   “Cái này…”  Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm, cuốn mấy sợi tóc trên trán, cười cười nói: “Ừm, trước khi đến Giang Bắc, bà nội em đã nói cho em biết, thân phận thật sự của em rồi, dì Phù cũng biết, chỉ là em không cho dì ấy nói với anh, thậm chí ông nội Tô và bác Tô cũng không biết.”  “Không chỉ có vậy, khoảng thời gian khi Du Du đến Giang Bắc, em còn tìm đến dì Phù, bảo dì ấy dùng thuật dịch dung, dịch dung em thành dáng vẻ của dì ấy….”   “Ơ…”  Tô Thương dừng lại một chút, sau đó gượng cười nói: “Được, thì ra ở biệt thự ven sông, dì Phù phá hoại chuyện tốt của anh và Lý Nguyệt, là em à, chẳng trách anh lại thấy dì Phù đó có gì đó không ổn.”  “Đợi sau khi cải biến giới luyện võ, anh nhất định sẽ tìm một cái giường lớn thật mềm mại, để trừng trị em một trận ra hồn luôn.” Tô Thương cười giễu cợt nói.  Vừa nói xong, phần lớn các trụ cột của giới luyện võ, thi nhau chuyển hướng nhìn.   Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, lại chắp tay trước ngực, miệng tụng A Di Đà Phật.  “Tô Thương.”  Thiên Sơn Tuyết ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Đến lúc nào rồi, mà anh còn nói mấy câu kiểu này, tranh thủ thời gian khởi động cải biến giới luyện võ đi.”   “Đúng đúng đúng.”  Vương Trọng Vân đứng bên cạnh thúc giục nói: “Cải biến giới luyện võ quan trọng, Tô thiếu gia, mời đi bên này.”  “Được.”  Tô Thương gật đầu, dừng cuộc tâm sự của mình lại, sau đó đi theo Vương Trọng Vân, đi sau vào bên trong  đại điện.  Rất nhanh.  Một đoàn người đã đến chỗ sâu nhất của đại điện, nơi này có một cái bục cao hình tròn, phía trên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.  “Tô thiếu gia, mời cậu ngồi ở  trên vị trí bục cao kia.” Vương Trọng Vân nói.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Một khi cải biến giới luyện võ thành công, thì giới luyện võ sẽ xảy ra một sự thay đổi long trời nở đất.” Thiên Sơn Tuyết đồng ý với Vương Trọng Vân.  “Ừm.”  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó bỗng tò mò hỏi: “Tuyết Nhi, em sống ở mấy năm ở Giang Bắc, anh nhớ là quan hệ của em và dì Phú khá tốt, sau khi em đi, dì Phú lúc nào cũng nhắc đến em, liên quan tới chuyện dì Phù là võ thần lục địa, em đã biết từ lâu rồi phải không?”   “Cái này…”  Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm, cuốn mấy sợi tóc trên trán, cười cười nói: “Ừm, trước khi đến Giang Bắc, bà nội em đã nói cho em biết, thân phận thật sự của em rồi, dì Phù cũng biết, chỉ là em không cho dì ấy nói với anh, thậm chí ông nội Tô và bác Tô cũng không biết.”  “Không chỉ có vậy, khoảng thời gian khi Du Du đến Giang Bắc, em còn tìm đến dì Phù, bảo dì ấy dùng thuật dịch dung, dịch dung em thành dáng vẻ của dì ấy….”   “Ơ…”  Tô Thương dừng lại một chút, sau đó gượng cười nói: “Được, thì ra ở biệt thự ven sông, dì Phù phá hoại chuyện tốt của anh và Lý Nguyệt, là em à, chẳng trách anh lại thấy dì Phù đó có gì đó không ổn.”  “Đợi sau khi cải biến giới luyện võ, anh nhất định sẽ tìm một cái giường lớn thật mềm mại, để trừng trị em một trận ra hồn luôn.” Tô Thương cười giễu cợt nói.  Vừa nói xong, phần lớn các trụ cột của giới luyện võ, thi nhau chuyển hướng nhìn.   Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, lại chắp tay trước ngực, miệng tụng A Di Đà Phật.  “Tô Thương.”  Thiên Sơn Tuyết ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Đến lúc nào rồi, mà anh còn nói mấy câu kiểu này, tranh thủ thời gian khởi động cải biến giới luyện võ đi.”   “Đúng đúng đúng.”  Vương Trọng Vân đứng bên cạnh thúc giục nói: “Cải biến giới luyện võ quan trọng, Tô thiếu gia, mời đi bên này.”  “Được.”  Tô Thương gật đầu, dừng cuộc tâm sự của mình lại, sau đó đi theo Vương Trọng Vân, đi sau vào bên trong  đại điện.  Rất nhanh.  Một đoàn người đã đến chỗ sâu nhất của đại điện, nơi này có một cái bục cao hình tròn, phía trên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.  “Tô thiếu gia, mời cậu ngồi ở  trên vị trí bục cao kia.” Vương Trọng Vân nói.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Một khi cải biến giới luyện võ thành công, thì giới luyện võ sẽ xảy ra một sự thay đổi long trời nở đất.” Thiên Sơn Tuyết đồng ý với Vương Trọng Vân.  “Ừm.”  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó bỗng tò mò hỏi: “Tuyết Nhi, em sống ở mấy năm ở Giang Bắc, anh nhớ là quan hệ của em và dì Phú khá tốt, sau khi em đi, dì Phú lúc nào cũng nhắc đến em, liên quan tới chuyện dì Phù là võ thần lục địa, em đã biết từ lâu rồi phải không?”   “Cái này…”  Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm, cuốn mấy sợi tóc trên trán, cười cười nói: “Ừm, trước khi đến Giang Bắc, bà nội em đã nói cho em biết, thân phận thật sự của em rồi, dì Phù cũng biết, chỉ là em không cho dì ấy nói với anh, thậm chí ông nội Tô và bác Tô cũng không biết.”  “Không chỉ có vậy, khoảng thời gian khi Du Du đến Giang Bắc, em còn tìm đến dì Phù, bảo dì ấy dùng thuật dịch dung, dịch dung em thành dáng vẻ của dì ấy….”   “Ơ…”  Tô Thương dừng lại một chút, sau đó gượng cười nói: “Được, thì ra ở biệt thự ven sông, dì Phù phá hoại chuyện tốt của anh và Lý Nguyệt, là em à, chẳng trách anh lại thấy dì Phù đó có gì đó không ổn.”  “Đợi sau khi cải biến giới luyện võ, anh nhất định sẽ tìm một cái giường lớn thật mềm mại, để trừng trị em một trận ra hồn luôn.” Tô Thương cười giễu cợt nói.  Vừa nói xong, phần lớn các trụ cột của giới luyện võ, thi nhau chuyển hướng nhìn.   Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, lại chắp tay trước ngực, miệng tụng A Di Đà Phật.  “Tô Thương.”  Thiên Sơn Tuyết ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Đến lúc nào rồi, mà anh còn nói mấy câu kiểu này, tranh thủ thời gian khởi động cải biến giới luyện võ đi.”   “Đúng đúng đúng.”  Vương Trọng Vân đứng bên cạnh thúc giục nói: “Cải biến giới luyện võ quan trọng, Tô thiếu gia, mời đi bên này.”  “Được.”  Tô Thương gật đầu, dừng cuộc tâm sự của mình lại, sau đó đi theo Vương Trọng Vân, đi sau vào bên trong  đại điện.  Rất nhanh.  Một đoàn người đã đến chỗ sâu nhất của đại điện, nơi này có một cái bục cao hình tròn, phía trên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.  “Tô thiếu gia, mời cậu ngồi ở  trên vị trí bục cao kia.” Vương Trọng Vân nói.  

Chương 1372