“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1377
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Mặc dù cảnh giới của chín người bọn họ cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều. Có mấy người Đông Phương Diệu tham gia vào chiến đấu, dì Phù và Thiên Niên Sát rõ ràng đã trở nên vất vả. Thế nhưng mà. Dù sao dì Phù và Thiên Niên Sát cũng rất mạnh mẽ, nhất thời sẽ không đến mức phải thất bại. Sau khi A Ly nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, thì lập tức canh giữ ở cửa đại điện. Bên cạnh là đám người năm anh em nhà họ Đoàn, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ và Thạch Cửu Thiên. "Cô A Ly, hình như hai vị tiền bối kia đã không chịu nổi, chúng ta cần ra tay không?" Ông lão nhà họ Đoàn, Đoàn Khánh Minh khách sáo hỏi. "Tạm thời không cần đâu." A Ly bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ vững chắc trong nửa tiếng, trước mắt xem ra, hai người bọn họ có thể chống đỡ nửa tiếng." "Mọi người cứ ở chỗ này chờ đi, lỡ như cổ tộc còn có người hỗ trợ, các ông lên cũng chưa muộn." A Ly nói. "Được." Đoàn Khánh Minh nghe vậy thì khách sáo gật đầu, sau đó dẫn theo bốn anh em đứng sang một bên. "Nam Cung tiền bối, con cháu nhà họ Tô đang ở trong đại điện, môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân, sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi... và một vài cao thủ cổ võ cũng đang ở trong đại điện." Lúc này, Hạ Hầu Kiệt nhìn về phía Nam Cung Dận, nhỏ giọng nói. "Ừm, những người đó không có gì đáng sợ, nếu suy xét kỹ càng thì cao thủ thực sự của giới luyện võ cũng chỉ có hai người bọn họ." Nam Cung Dận nở nụ cười, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía đại điện, sau đó ông ta chú ý tới A Ly, lập tức nhíu mày nói: "Ngay từ khi cô mới bắt đầu, tôi đã chú ý đến cô." "Không nghĩ tới cô nhỏ tuổi như vậy mà đã đặt chân lên Trúc Cơ đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với các thanh niên Thiên Kiêu của thập đại cổ tộc hơn một chút, cô là ai?" Nam Cung Dận hỏi. Soạt soạt soạt. Mọi người đang có mặt ai nấy cũng đều biết, Nam Cung Dận mới là người dẫn đầu cổ tộc, bởi vậy, nghe thấy Nam Cung Dận nói vậy thì ánh mắt của mọi người đều nhìn sang kia. Mà A Ly lại giống như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có trả lời câu hỏi của Nam Cung Dận. "Không muốn trả lời thì thôi vậy, cô đứng ở nơi đó là để ngăn cản không cho tôi tiến vào đại điện sao?" Nam Cung Dận hỏi tiếp, đồng thời cũng phóng xuất ra một luồng khí tức khủng bố, cuộn cuồn xông đến bên kia. A Ly chống đỡ uy áp của Nam Cung Dận, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, cô ấy thản nhiên nói: "Bộ ông mù sao mà không nhìn ra?" "Láo xược!"
Mặc dù cảnh giới của chín người bọn họ cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều.
Có mấy người Đông Phương Diệu tham gia vào chiến đấu, dì Phù và Thiên Niên Sát rõ ràng đã trở nên vất vả.
Thế nhưng mà.
Dù sao dì Phù và Thiên Niên Sát cũng rất mạnh mẽ, nhất thời sẽ không đến mức phải thất bại.
Sau khi A Ly nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, thì lập tức canh giữ ở cửa đại điện.
Bên cạnh là đám người năm anh em nhà họ Đoàn, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ và Thạch Cửu Thiên.
"Cô A Ly, hình như hai vị tiền bối kia đã không chịu nổi, chúng ta cần ra tay không?" Ông lão nhà họ Đoàn, Đoàn Khánh Minh khách sáo hỏi.
"Tạm thời không cần đâu."
A Ly bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ vững chắc trong nửa tiếng, trước mắt xem ra, hai người bọn họ có thể chống đỡ nửa tiếng."
"Mọi người cứ ở chỗ này chờ đi, lỡ như cổ tộc còn có người hỗ trợ, các ông lên cũng chưa muộn." A Ly nói.
"Được."
Đoàn Khánh Minh nghe vậy thì khách sáo gật đầu, sau đó dẫn theo bốn anh em đứng sang một bên.
"Nam Cung tiền bối, con cháu nhà họ Tô đang ở trong đại điện, môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân, sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi... và một vài cao thủ cổ võ cũng đang ở trong đại điện." Lúc này, Hạ Hầu Kiệt nhìn về phía Nam Cung Dận, nhỏ giọng nói.
"Ừm, những người đó không có gì đáng sợ, nếu suy xét kỹ càng thì cao thủ thực sự của giới luyện võ cũng chỉ có hai người bọn họ."
Nam Cung Dận nở nụ cười, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía đại điện, sau đó ông ta chú ý tới A Ly, lập tức nhíu mày nói: "Ngay từ khi cô mới bắt đầu, tôi đã chú ý đến cô."
"Không nghĩ tới cô nhỏ tuổi như vậy mà đã đặt chân lên Trúc Cơ đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với các thanh niên Thiên Kiêu của thập đại cổ tộc hơn một chút, cô là ai?" Nam Cung Dận hỏi.
Soạt soạt soạt.
Mọi người đang có mặt ai nấy cũng đều biết, Nam Cung Dận mới là người dẫn đầu cổ tộc, bởi vậy, nghe thấy Nam Cung Dận nói vậy thì ánh mắt của mọi người đều nhìn sang kia.
Mà A Ly lại giống như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có trả lời câu hỏi của Nam Cung Dận.
"Không muốn trả lời thì thôi vậy, cô đứng ở nơi đó là để ngăn cản không cho tôi tiến vào đại điện sao?" Nam Cung Dận hỏi tiếp, đồng thời cũng phóng xuất ra một luồng khí tức khủng bố, cuộn cuồn xông đến bên kia.
A Ly chống đỡ uy áp của Nam Cung Dận, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, cô ấy thản nhiên nói: "Bộ ông mù sao mà không nhìn ra?"
"Láo xược!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Mặc dù cảnh giới của chín người bọn họ cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều. Có mấy người Đông Phương Diệu tham gia vào chiến đấu, dì Phù và Thiên Niên Sát rõ ràng đã trở nên vất vả. Thế nhưng mà. Dù sao dì Phù và Thiên Niên Sát cũng rất mạnh mẽ, nhất thời sẽ không đến mức phải thất bại. Sau khi A Ly nhận được mệnh lệnh của Tô Thương, thì lập tức canh giữ ở cửa đại điện. Bên cạnh là đám người năm anh em nhà họ Đoàn, Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ và Thạch Cửu Thiên. "Cô A Ly, hình như hai vị tiền bối kia đã không chịu nổi, chúng ta cần ra tay không?" Ông lão nhà họ Đoàn, Đoàn Khánh Minh khách sáo hỏi. "Tạm thời không cần đâu." A Ly bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ vững chắc trong nửa tiếng, trước mắt xem ra, hai người bọn họ có thể chống đỡ nửa tiếng." "Mọi người cứ ở chỗ này chờ đi, lỡ như cổ tộc còn có người hỗ trợ, các ông lên cũng chưa muộn." A Ly nói. "Được." Đoàn Khánh Minh nghe vậy thì khách sáo gật đầu, sau đó dẫn theo bốn anh em đứng sang một bên. "Nam Cung tiền bối, con cháu nhà họ Tô đang ở trong đại điện, môn chủ Thiên Cơ Môn Vương Trọng Vân, sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, Viên Thông trụ trì của núi Bồ Đề, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi... và một vài cao thủ cổ võ cũng đang ở trong đại điện." Lúc này, Hạ Hầu Kiệt nhìn về phía Nam Cung Dận, nhỏ giọng nói. "Ừm, những người đó không có gì đáng sợ, nếu suy xét kỹ càng thì cao thủ thực sự của giới luyện võ cũng chỉ có hai người bọn họ." Nam Cung Dận nở nụ cười, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía đại điện, sau đó ông ta chú ý tới A Ly, lập tức nhíu mày nói: "Ngay từ khi cô mới bắt đầu, tôi đã chú ý đến cô." "Không nghĩ tới cô nhỏ tuổi như vậy mà đã đặt chân lên Trúc Cơ đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với các thanh niên Thiên Kiêu của thập đại cổ tộc hơn một chút, cô là ai?" Nam Cung Dận hỏi. Soạt soạt soạt. Mọi người đang có mặt ai nấy cũng đều biết, Nam Cung Dận mới là người dẫn đầu cổ tộc, bởi vậy, nghe thấy Nam Cung Dận nói vậy thì ánh mắt của mọi người đều nhìn sang kia. Mà A Ly lại giống như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có trả lời câu hỏi của Nam Cung Dận. "Không muốn trả lời thì thôi vậy, cô đứng ở nơi đó là để ngăn cản không cho tôi tiến vào đại điện sao?" Nam Cung Dận hỏi tiếp, đồng thời cũng phóng xuất ra một luồng khí tức khủng bố, cuộn cuồn xông đến bên kia. A Ly chống đỡ uy áp của Nam Cung Dận, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, cô ấy thản nhiên nói: "Bộ ông mù sao mà không nhìn ra?" "Láo xược!"