“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1408
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ầm! Trong phút chốc, ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện bọc lấy Nam Cung Dận. Bức tường kim loại vừa rồi là Kim Linh Trận trong pháp trận ngũ hành, ngọn lửa này cũng là Hỏa Linh Trận. “A!” Trong nháy mắt Nam Cung Dận đã biến thành một người lửa, cho dù có linh khí cao hơn nữa cũng không có cách nào dập tắt ngọn lửa quanh người, đau đớn không chịu nổi mà kêu thảm thiết, cuối cùng bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không có cả hài cốt. Còn về Quân Vô Ưu, lúc thấy Tô Thương sử dụng Ngũ Hành Liên Hoàn Trận đã chạy trốn rồi. Anh ta tới núi Võ Đang vốn là vì vật gì đó, muốn nhân lúc hỗn loạn để lấy đi. Nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn không có cơ hội, cho nên chuồn là thượng sách. A Ly muốn đuổi theo, lại bị Tô Thương ngăn cản. “Để anh ta đi thôi, Quân Vô Ưu này còn chưa đến mức nhất định phải giết.” Tô Thương nói. “Ừm.” A ly gật đầu một cái, khôi phục hình người cung kính đứng ở sau lưng Tô Thương. “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” Lúc này, đông đảo người luyện võ ở đây thấy Tô Thương dễ dàng tiêu diệt Nam Cung Dận thì vô cùng kích động, hô lên tên của Tô Thương như làm chấn động cả trời đất. “Được rồi.” Tô Thương giơ tay lên tỏ ý mọi người dừng lại, xung quanh lập tức yên lặng như tờ. Ngay sau đó. Tô Thương nhìn bốn phía, đảo mắt qua dì Phù, Thiên Niên Sát, năm anh em họ Đoàn, Tây Lạc Diệp, Tây Phương Lượng, cuối cùng nhìn về phía Thạch Hạo Hãn cách đó không xa. Lúc này cơ thể Thạch Hạo Hãn đã khôi phục bình thường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngày càng uể oải thoi thóp. Vào lúc này. Thạch Hạo Hãn cũng nhìn về phía Tô Thương, ông ta đã không còn sức lực để nói chuyện nữa, chỉ nở một nụ cười hiền lành. Một giây sau, Thạch Hạo Hãn nhắm hai mắt lại, hơi thở dần dần yếu đi, sắp hoàn toàn tắt thở. “Thạch Hạo Hãn!” Tô Thương vô cùng xúc động, hô to tên của Thạch Hạo Hãn, sau đó rót linh khí vào trong cơ thể ông ta. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không làm được gì, Thạch Hạo Hãn bị thương quá nặng, hơn nữa đã sử dụng Thái Sơn Thần Công một trăm lần, cơ thể đang dần tan rã. “Bây giờ chỉ có một biện pháp để cứu ông ta!” Tô Thương thu tay lại, không phí sức nữa, mà ngửa mặt lên trời nói: “Cải cách giới luyện võ, mở cho ta!”
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ầm! Trong phút chốc, ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện bọc lấy Nam Cung Dận. Bức tường kim loại vừa rồi là Kim Linh Trận trong pháp trận ngũ hành, ngọn lửa này cũng là Hỏa Linh Trận. “A!” Trong nháy mắt Nam Cung Dận đã biến thành một người lửa, cho dù có linh khí cao hơn nữa cũng không có cách nào dập tắt ngọn lửa quanh người, đau đớn không chịu nổi mà kêu thảm thiết, cuối cùng bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không có cả hài cốt. Còn về Quân Vô Ưu, lúc thấy Tô Thương sử dụng Ngũ Hành Liên Hoàn Trận đã chạy trốn rồi. Anh ta tới núi Võ Đang vốn là vì vật gì đó, muốn nhân lúc hỗn loạn để lấy đi. Nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn không có cơ hội, cho nên chuồn là thượng sách. A Ly muốn đuổi theo, lại bị Tô Thương ngăn cản. “Để anh ta đi thôi, Quân Vô Ưu này còn chưa đến mức nhất định phải giết.” Tô Thương nói. “Ừm.” A ly gật đầu một cái, khôi phục hình người cung kính đứng ở sau lưng Tô Thương. “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” Lúc này, đông đảo người luyện võ ở đây thấy Tô Thương dễ dàng tiêu diệt Nam Cung Dận thì vô cùng kích động, hô lên tên của Tô Thương như làm chấn động cả trời đất. “Được rồi.” Tô Thương giơ tay lên tỏ ý mọi người dừng lại, xung quanh lập tức yên lặng như tờ. Ngay sau đó. Tô Thương nhìn bốn phía, đảo mắt qua dì Phù, Thiên Niên Sát, năm anh em họ Đoàn, Tây Lạc Diệp, Tây Phương Lượng, cuối cùng nhìn về phía Thạch Hạo Hãn cách đó không xa. Lúc này cơ thể Thạch Hạo Hãn đã khôi phục bình thường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngày càng uể oải thoi thóp. Vào lúc này. Thạch Hạo Hãn cũng nhìn về phía Tô Thương, ông ta đã không còn sức lực để nói chuyện nữa, chỉ nở một nụ cười hiền lành. Một giây sau, Thạch Hạo Hãn nhắm hai mắt lại, hơi thở dần dần yếu đi, sắp hoàn toàn tắt thở. “Thạch Hạo Hãn!” Tô Thương vô cùng xúc động, hô to tên của Thạch Hạo Hãn, sau đó rót linh khí vào trong cơ thể ông ta. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không làm được gì, Thạch Hạo Hãn bị thương quá nặng, hơn nữa đã sử dụng Thái Sơn Thần Công một trăm lần, cơ thể đang dần tan rã. “Bây giờ chỉ có một biện pháp để cứu ông ta!” Tô Thương thu tay lại, không phí sức nữa, mà ngửa mặt lên trời nói: “Cải cách giới luyện võ, mở cho ta!”
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ầm! Trong phút chốc, ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện bọc lấy Nam Cung Dận. Bức tường kim loại vừa rồi là Kim Linh Trận trong pháp trận ngũ hành, ngọn lửa này cũng là Hỏa Linh Trận. “A!” Trong nháy mắt Nam Cung Dận đã biến thành một người lửa, cho dù có linh khí cao hơn nữa cũng không có cách nào dập tắt ngọn lửa quanh người, đau đớn không chịu nổi mà kêu thảm thiết, cuối cùng bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không có cả hài cốt. Còn về Quân Vô Ưu, lúc thấy Tô Thương sử dụng Ngũ Hành Liên Hoàn Trận đã chạy trốn rồi. Anh ta tới núi Võ Đang vốn là vì vật gì đó, muốn nhân lúc hỗn loạn để lấy đi. Nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn không có cơ hội, cho nên chuồn là thượng sách. A Ly muốn đuổi theo, lại bị Tô Thương ngăn cản. “Để anh ta đi thôi, Quân Vô Ưu này còn chưa đến mức nhất định phải giết.” Tô Thương nói. “Ừm.” A ly gật đầu một cái, khôi phục hình người cung kính đứng ở sau lưng Tô Thương. “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” “Tô minh chủ!” Lúc này, đông đảo người luyện võ ở đây thấy Tô Thương dễ dàng tiêu diệt Nam Cung Dận thì vô cùng kích động, hô lên tên của Tô Thương như làm chấn động cả trời đất. “Được rồi.” Tô Thương giơ tay lên tỏ ý mọi người dừng lại, xung quanh lập tức yên lặng như tờ. Ngay sau đó. Tô Thương nhìn bốn phía, đảo mắt qua dì Phù, Thiên Niên Sát, năm anh em họ Đoàn, Tây Lạc Diệp, Tây Phương Lượng, cuối cùng nhìn về phía Thạch Hạo Hãn cách đó không xa. Lúc này cơ thể Thạch Hạo Hãn đã khôi phục bình thường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngày càng uể oải thoi thóp. Vào lúc này. Thạch Hạo Hãn cũng nhìn về phía Tô Thương, ông ta đã không còn sức lực để nói chuyện nữa, chỉ nở một nụ cười hiền lành. Một giây sau, Thạch Hạo Hãn nhắm hai mắt lại, hơi thở dần dần yếu đi, sắp hoàn toàn tắt thở. “Thạch Hạo Hãn!” Tô Thương vô cùng xúc động, hô to tên của Thạch Hạo Hãn, sau đó rót linh khí vào trong cơ thể ông ta. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không làm được gì, Thạch Hạo Hãn bị thương quá nặng, hơn nữa đã sử dụng Thái Sơn Thần Công một trăm lần, cơ thể đang dần tan rã. “Bây giờ chỉ có một biện pháp để cứu ông ta!” Tô Thương thu tay lại, không phí sức nữa, mà ngửa mặt lên trời nói: “Cải cách giới luyện võ, mở cho ta!”